“Không nắm chắc giết được bốn người bọn ta, cho nên muốn tách bọn ta ra, con đường nhỏ lên núi quanh co dễ mai phục, tùy tiện rắc một ít thuốc độc bọn ta đều không thể tránh được.”
Diệp Vô Khả lớn tiếng nói: “Bọn ta không định đi nữa, nếu như trên đó thật sự là nương ta là sư phụ ta, vậy ngươi giết bọn họ, bọn ta ở đây cùng các ngươi liều một mạng.”
Hòa thượng áo trắng trầm mặc rất lâu, cất bước đi xuống bậc đá.
Trong lòng Tam Khuê thở phào một hơi.
“Nhưng các ngươi vẫn là ở lại.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây