Đúng lúc này, Diệp Vô Khả đẩy cửa bước vào. Tam Khuê lập tức đứng dậy nhường chỗ.
Diệp Vô Khả đưa bình nước mang theo cho Khương Hồng, thiếu niên trẻ tuổi môi khô nứt vội vàng đón lấy, ngửa cổ uống ừng ực từng ngụm lớn.
Hắn ta uống đến nghẹn, ho sặc sụa một hồi lâu.
Đợi đến khi bình tĩnh lại, Diệp Vô Khả mới hỏi: “Ngươi rõ là có cơ hội bỏ trốn, tại sao lại không trốn? Khi ngươi trốn trong tiền đồn bỏ hoang đó cả đêm, chắc chắn ngươi đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Nhưng cuối cùng, ngươi lại vẫn chọn quay về Yếm Ngô Sơn.”
Khương Hồng cúi đầu, ngập ngừng: “Ta...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây