“Diệp Vô Khả!”
Nhạn Linh Tuệ lớn tiếng nói: “Ngươi hỏi tại sao ta làm vậy? Ngươi nghĩ ai cũng may mắn như ngươi sao? Ta đã sống mười năm tốt đẹp nhất đời mình ở cái nơi quỷ quái này. Ta đã sống ở đây mười năm! Mười năm! Ta là một nữ nhân, ngươi vĩnh viễn không thể tưởng tượng ta đã trả qua khó khăn thế nào.”
“Lúc Đình Úy Phủ điều ta rời khỏi Yếm Ngô Sơn, ta thực sự nghĩ dựa vào việc liều mạng lập công, có thể đổi lấy cuộc sống bình thường cho cả gia đình. Nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn không thể rời khỏi ngọn núi này. Cùng lắm chỉ là không cần phải đào đá, không cần đối mặt với hiểm nguy bất ngờ hàng ngày.”
“Mạc Bắc, Bắc Xuyên tiểu đội chết đến bảy tám phần mười người. Nhưng lời hứa của Đình Úy phủ với chúng ta thì sao? Những người chết trận ở bên ngoài, gia quyến của bọn họ có thực sự được tự do không?”
Trong lòng Diệp Vô Khả dậy lên sóng lớn, không phải vì tiếng gào thét của Nhạn Linh Tuệ, mà vì hắn đã phần nào hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây