“Mười sáu năm rồi, Huyện Đường vẫn nói ở đây không có gì thay đổi cả, Thiên Biện... nếu mười sáu năm trước ngươi gặp đại thúc đi đổi nước, chắc gì hắn đã có bộ dạng như ngày hôm nay, xe của các ngươi có lương thực có nước có bạc, hắn quay lại có khi sẽ gọi một đám người đến hãm hại các ngươi đấy.”
Nói đến đây, Trần Vũ Trúc thở dài: “Khai hóa, khó nhất.”
Trên đường đi, đám người Diệp Vô Khả nghe càng nhiều, im lặng càng nhiều, chấn động càng nhiều.
Đi về phía Lan Thủy Huyện Thành cũng là đi về hướng tây, không làm chậm trễ việc Diệp Vô Khả bọn họ xuất quan. Trên đường đi, tất cả những gì nhìn thấy đều là hoang vu, đất rộng người thưa, phần lớn là hoang mạc, đi nhiều đến mức mắt cũng bắt đầu tê dại.
Vài ngày sau họ đến huyện thành, tường thành được đắp bằng đất nện, gió thổi lên từng lớp cát, nhưng vẫn dày và vững chắc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây