Thiên Hạ Trường Ninh

Chương 6: Một núi không dung hai hổ (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Cho dù bọn họ cho rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, màn đêm ở Đại Từ Bi Sơn vẫn khiến bọn họ hiểu được thế nào là không biết tự lượng sức mình.

Gió đêm ập đến, những tráng sĩ mặc áo giáp da đó ai nấy đều lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau lập cập.

Sau khi cố sức ném thêm mấy cành củi khô vào đống lửa, cuối cùng Lục Ngô vẫn không nhịn được chửi một tiếng: “Lão tử thà đánh nhau với Sa Lí Can Tử chết tiệt kia còn hơn là chết cóng ở đây.”

Nói đến đây hắn ta nhìn sang gã phu xe hỏi: “Khí thúc, ngươi thấy ta có thể đánh lại gấu người không?”

Khí thúc liếc nhìn người thiếu nữ sắc mặt rõ ràng đang trắng bệch, cởi chiếc áo choàng da trên người ra khoác lên cho nàng.

Nhưng, dường như cũng vô ích.

Nàng từ nhỏ đã thể hàn, những người biết chuyện này không nhiều lắm, phần lớn thời gian trong mùa đong nàng đều canh giữ bên cạnh lò sưởi trong kho công văn của Đình Úy phủ để xem những cuốn công văn kia, hoặc là ở một nơi nào đó lặp đi lặp lại cùng một động tác cho đến khi luyện ra mồ hôi.

“Nếu thật sự là gấu vương sống nặng đến nghìn cân thì trên lông của nó đều là nhựa cây và cát bụi, lớp này còn cứng hơn cả áo giáp da của các ngươi, nói đao thương bất nhập có lẽ hơi quá, nhưng tên lông chim bình thường căn bản không bắn thủng được.”

Có lẽ là muốn phân tán sự chú ý của thiếu nữ khi nàng đang khó khăn chống chọi với cái lạnh, Khí thúc vốn không thích nói chuyện bỗng nhiên nói nhiều hơn hẳn.

“Đừng nói mình ngươi, nếu ngươi mang theo một đội năm người cùng nhau tác chiến, công cụ đầy đủ và phối hợp ăn ý với nhau, may ra mới thắng được.”

Lục Ngô không phục hừ một tiếng: “Với hắc tuyến đao và liên nỏ trong tay chúng ta, còn cần đến đội năm người phối hợp sao?”

Khí thúc nói: “Còn phải tổn thất một nửa, vì đây là trong núi.”

Lục Ngô càng thêm không phục.

Hắn ta nghiêng đầu nhìn về phía hai huynh đệ bên ngoài vòng phòng ngự kia, nghĩ thầm hai gã ngốc kia còn có thể khiêng một lão già bị thương thoát khỏi tay gấu vương, chẳng lẽ mình lại không bằng bọn họ?

Hắn ta hét lên với Diệp Khương Đầu: “Gấu người thật sự lợi hại lắm sao?”

Diệp Khương Đầu quay đầu nhìn hắn ta, vừa mở cái bọc hành lý lớn vừa cười đáp: “Lợi hại lắm, cao gấp rưỡi ngươi, lột da ra có thể may được hai chiếc áo choàng lớn, gió thổi không lọt đâu.”

Lục Ngô hừ lạnh nói: “Vậy các ngươi làm thế nào mà trốn thoát được?”

Diệp Khương Đầu lấy ra một chiếc áo choàng lớn ném cho Đại Ngốc, Diệp Phù Dao đưa tay bắt lấy rồi nhanh chóng mặc vào, tay cầm chĩa săn, nhìn chăm chú vào khu rừng núi tối đen.

Diệp Khương Đầu lại lấy ra một chiếc áo choàng lớn khoác lên người mình, rồi mới đáp: “Không trốn.”

Lục Ngô cười nói: “Lại khoác lác rồi, nhưng mà cũng phải, một núi không dung hai hổ, hai người các ngươi đều là hổ, hai hổ đánh gấu mù chắc cũng được.”

Đám tráng sĩ dưới trướng hắn ta đều cười ồ lên, cười nghiêng cười ngả, dường như trong khoảnh khắc này, gió lạnh thấu xương trong núi cũng không còn đáng sợ nữa.

Diệp Khương Đầu chỉ cười, khi cười dường như còn liếc nhìn thiếu nữ đang co ro bên đống lửa.

Trong mắt Khí thúc, có ánh sáng lấp lánh.

Lục Ngô cũng đang cười, trong lúc đang cười hì hì thì phát hiện Diệp Khương Đầu đã cởi chiếc áo choàng lớn kia ra, đi đến bên cạnh đống lửa rồi đặt áo choàng bên cạnh thiếu nữ: “Mặc vào đi, gió thổi không lọt đâu.”

Thiếu nữ từ chối: “Còn ngươi?”

Khi Diệp Khương Đầu cười, ánh lửa chiếu sáng lên hàm răng trắng tinh và đôi mắt trong veo của hắn.

Hắn nói: “Ta không sao, ngươi đừng để bị cóng chết đấy, ngươi chết rồi ai trả tiền cho ta? Hình nhân giấy của a gia ta còn trông cậy vào các ngươi đó.”

Hắn vừa bước ra ngoài vòng phòng ngự vừa nói: “Các ngươi đừng lừa ta đấy, chúng ta chưa từng thấy bạc, thật ra cũng không biết năm trăm lượng sẽ nhiều cỡ nào.”

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn thiếu nữ: “Áo choàng có mũ, có thể đội lên.”

Không hiểu sao người thiếu nữ lại nghe lời hắn, sau khi mặc áo choàng vào lại lật ra phía sau, quả nhiên lật ra được một chiếc mũ liền với áo choàng, trong khoảnh khắc nàng đội mũ lên, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

Chiếc mũ đó là một đầu gấu lớn.

Sau khi Diệp Khương Đầu ra khỏi vòng phòng ngự thì lục trong hành lý ra một bộ áo bông rách nát đầy những miếng vá quấn lên người, còn lúc này Diệp Phù Dao lại quay đầu nhìn hắn một cái, không hề che giấu ánh mắt xem thường giống như đang nhìn một tên ngốc.

Ghét bỏ vô cùng.



Có lẽ là vì Lục Ngô cảm thấy Diệp Khương Đầu không thể gây ra uy hiếp gì, nên hắn ta không hề đề phòng thiếu niên sở hữu nụ cười phúc hậu và vô hại này.

Thấy Diệp Khương Đầu lấy từ trong bọc hành lý ra một miếng bánh bột ngô cứng ngắc ăn với nước lạnh, Lục Ngô đứng dậy rời khỏi đống lửa.

Hắn ta đưa nước ấm cho Diệp Khương Đầu rồi lại đưa thêm chút thịt khô mà mình mang theo, sau khi nhận lấy nước ấm, trong ánh mắt Diệp Khương Đầu đầy vẻ vui mừng, nhưng lại nhét thịt khô vào túi áo, rõ ràng không có ý định ăn nó.

Lục Ngô hỏi: “Vì sao ngươi tên là Khương Đầu?”

Diệp Khương Đầu cười đáp: “Vì nương ta bảo ta tên là Khương Đầu.”

Lục Ngô nghĩ thầm đây có thể coi là câu trả lời gì chứ, nhưng sau khi suy nghĩ một chút lại thấy dường như đây là đáp án tốt nhất.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)