Nghe xong sắc mặt Diêu Tam Cân lại trở nên ảm đạm, hắn ta cảm thấy sống không tốt.
Đặc biệt là sau khi nghe nói hắn ta đã uống viên thuốc mà vị thiền sư già đã dốc hết sở học cả đời và tìm khắp các loại dược liệu mới bào chế được thì Diêu Tam Cân cảm thấy quá lãng phí.
“Không lãng phí.”
Tiểu hòa thượng nói với giọng nói lanh lảnh: “Sư phụ con nói, ngươi sắp chết rồi nên cho ngươi uống thuốc, bây giờ ngươi không chết.”
Diêu Tam Cân nhìn tiểu hòa thượng, lại bắt đầu ho.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây