Người Hắc Vũ chờ đợi câu trả lời của Doãn Tuệ.
Một lúc lâu sau, Doãn Tuệ mới đặt ống nhòm xuống nhìn người Hắc Vũ kia, kẻ cao cao tại thượng đang chế nhạo hắn ta, thực ra chỉ là một tiểu quan lục phẩm.
Doãn Tuệ bình thản nói: “Nhà ta ở một thôn rất nhỏ, trong thôn có hai nhà tương đối giàu có, một nhà họ Triệu, một nhà họ Lý, ruộng đất trong thôn phần lớn đều thuộc về hai nhà này.”
“Nhà ta làm ruộng cho nhà họ Triệu, cách một luống ruộng là ruộng của nhà họ Lý, đám người nghèo chúng ta đều không dám trộm đồ ăn trong ruộng, cũng yên ổn sống qua ngày, bỗng một ngày, trong số chúng ta xuất hiện một người thông minh, hắn trộm rau của chủ nhà, rồi lại báo với chủ nhà rằng là do nô bộc của nhà khác trộm.”
Người Hắc Vũ nhíu mày: “Ngươi nói với ta những điều này là có ý gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây