Diệp Vô Khả ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, không để ý, chỉ nhìn một cái, rồi tiếp tục xem sách của mình.
“Ta ít nhiều gì cũng biết thủ đoạn của Đình Úy Phủ các ngươi, trong lòng ta không hổ thẹn, ngươi cứ việc dùng thủ đoạn của các ngươi ra là được, cứ giằng co như vậy cũng không có ý nghĩa gì.”
Lần này Diệp Vô Khả thậm chí còn không thèm ngẩng đầu.
Trịnh Hữu Nghiệp cảm thấy nếu mình nói thêm gì nữa có lẽ sẽ có vẻ chột dạ, hắn ta cũng không nói nữa, để thể hiện mình thật sự không hoảng, hắn ta định ngủ một lát.
Không có xích khóa hắn ta lại, cũng không trói hắn vào nơi nào cả, trong phòng này thậm chí còn chuẩn bị cho hắn ta một chiếc giường và chăn nệm, cho nên Trịnh Hữu Nghiệp trùm chăn lên chuẩn bị ngủ ngon một giấc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây