Thiên Hạ Trường Ninh

Chương 50: Sơ hở (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lại có hai tên man tốt vung đao chém về phía Nhị Khuê, trong khoảnh khắc lưỡi đao ập đến, Diệp Vô Khả như một bóng ma nhanh hơn Đại Khuê một bước đã đến gần, tay trái đoản đao tay phải chủy thủ, đồng thời đâm vào cổ hai tên man tốt kia.

Nhanh vào nhanh ra.

Người thiếu niên có vẻ chất phác vô hại này, tựa như một con cá luồn lách giữa đám rong rêu dưới nước, mỗi một kẻ địch trông thấy hắn đều bị một nhát dao đâm thủng cổ, mỗi nhát đều chuẩn xác cắt vào động mạch.

Động tác của hắn không hề hoa mỹ chút nào, chỉ đơn giản và trực tiếp, nhưng ngay cả những người luyện võ từ nhỏ như Lục Ngô cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua kỹ năng giết người hiệu quả đến thế.

Mỗi nhát dao đều nhắm thẳng vào động mạch cổ, một nhát đâm vào là rút ra ngay, khi sự chú ý của mọi người vẫn đang tập trung vào dòng máu phun trào kia thì Diệp Vô Khả đã đưa kẻ địch tiếp theo xuống địa ngục.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Lục Ngô có chút tái nhợt, hắn ta vô thức lẩm bẩm: “Người ở Vô Sự Thôn… Thật sự là những dân thường bình thường sao?”

Ba người bọn họ nhìn ba người xuất thân từ Vô Sự Thôn giết người như ngóe kia, những người vốn dĩ phải là người giết người như ngóe như bọn họ cũng cảm thấy có chút hoảng hốt.

Từ Kha nói: “Làm gì còn thời gian mà nghĩ đến chuyện này, lên giết thôi!”

Nói xong, hắn ta lập tức nhảy ra khỏi bức tường thấp.

Sáu người ra tay hung ác, rất nhanh đã biến thành những người đẫm máu.

Một khắc sau, khi Cự Lộc Doanh đã rút lui về nơi thiết lập phòng tuyến, chỉ thấy sáu người đứng đó thở dốc, toàn thân đẫm máu, cùng với xác chết ngổn ngang trên mặt đất.

Trong đó, người nổi bật nhất là một thiếu niên, ống tay áo ướt đẫm máu, hai cánh tay rũ xuống như đang nhỏ máu, máu dưới chân đã thành vũng.

Hai gã to lớn đứng hai bên hắn, gã bên trái thì xách một cái đầu người, gã bên phải lôi ngược một cái xác.

Sau khi mất đi hơn trăm binh lính tinh nhuệ mà vẫn không thể vượt qua bức tường thấp kia để ngăn chặn quân Đại Ninh, đội man binh này đành phải tạm thời rút lui.

Ở một nơi xa hơn, nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Doãn Tuệ trở nên u ám.

“Năm trăm tráng sĩ tinh nhuệ được tuyển chọn kỹ càng, vậy mà bị sáu người cản lại không thể vượt qua?”



Trên thế gian này luôn có những chuyện tưởng chừng như không liên quan đến nhau, cho đến khi tìm ra mối liên hệ mật thiết trong đó, người ta vẫn không dám tin đó là sự thật.

Tuyết đọng trên mái nhà trượt xuống, vừa khéo rơi trúng đầu một người đi đường đi ngang qua, người nọ vừa phủi tuyết vừa ngẩng đầu lên nhìn, không để ý dưới chân có một viên gạch bị đóng băng, vấp phải ngã xuống đất đầu bị chảy máu.

Một tiểu hài tử đi ngang qua vừa hay nhìn thấy, vội vàng đỡ người đó dậy rồi chạy một mạch đến y quán, mời lang trung đến băng bó, người bị thương liên tục cảm ơn tiểu hài tử, mọi người cũng khen đứa trẻ hiểu chuyện.

Thời gian lùi lại về trước một chút, tiểu hài tử này dùng ná cao su nhắm vào một con chim sẻ trên mái nhà, “vèo” một tiếng, viên đá trúng vào người con chim sẻ, con chim sẻ không chết ngay mà lảo đảo bay một đoạn rồi mới rơi xuống.

Nó rơi trên mái nhà, đôi cánh vỗ làm tuyết đọng trượt xuống...

Nếu như chân tướng sự thật được người ta tình cờ nhìn thấy, không biết người ta còn khen tiểu hài tử này là người tốt bụng không?

Có lẽ không, nhưng vẫn nên khen.

Nếu không phải Cao Thanh Trừng đưa đám người Lục Ngô đến Bột Hải cứu quốc quân và hai vị hoàng tử thì đã không có kế hoạch mạo hiểm hôm nay của Doãn Tuệ để giết một vị tướng quân biên quân Đại Ninh.

Sự mạo hiểm giống như bịt tai trộm chuông này, đối với người Đông Hàn mà nói cũng là một việc bất đắc dĩ.

Người Hắc Vũ ủng hộ bọn họ tiêu diệt Bột Hải, nhưng chiến tranh không diễn ra suôn sẻ như vậy, dường như người Đông Hàn đang thế như chẻ tre đã chiếm được hơn nửa Bột Hải, nhưng bọn họ cũng cảm nhận được sự tàn khốc của chiến tranh.

Đừng nói đến việc người Hắc Vũ hứa sẽ trực tiếp xuất quân hỗ trợ, ngay cả tiền bạc và lương thực mà người Hắc Vũ đã hứa cũng không có.

Có, chẳng qua là phái một người đến để chỉ tay năm ngón.

Lúc này, nếu Đại Ninh thực sự xuất quân một cách danh chính ngôn thuận, người Bột Hải quay lưng lại với lòng đầy hận thù thì có thể xé tan Đông Hàn thành từng mảnh.

Doãn Tuệ đã điều động hơn vạn binh mã để hoàn thành kế hoạch mạo hiểm này, nếu thất bại nữa thì hắn ta biết mình sẽ có kết cục như thế nào.

“Doãn tướng quân.”

Một nam nhân cao lớn, tóc xoăn, mắt xanh thấy cảnh này, không nhịn được cười phá lên, người Hắc Vũ kiêu ngạo này khi cười khiến người ta cảm thấy lòng tự trọng đang bị hắn ta chà đạp.

“Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, đừng xem thường biên quân của Ninh Quốc, Vũ Đống tướng quân trấn giữ Trừng Đàm Quan là người có hơn hai mươi năm kinh nghiệm chỉ huy quân đội, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể tùy tiện giết được ông ta?”

Người Hắc Vũ nói: “Nếu ngươi thất bại, Vũ Đống sẽ bẩm báo đúng sự thật chuyện xảy ra ngày hôm nay lên Ninh Đế, đến lúc đó, người Đông Hàn các ngươi dựa vào cái gì để vượt qua tai ương diệt vong?”

Doãn Tuệ đứng trên sườn núi cao nhìn chiến cuộc, dường như không hề có chút dao động nào trước sự giễu cợt của người Hắc Vũ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)