Ngay lúc Dư Bách Tuế hạ quyết tâm chuẩn bị liều mình, hắn ta đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Tên người bịt mặt vẫn luôn ngồi đó không nhúc nhích, hơn nữa nhìn tư thế ngồi thì có vẻ như một chân không được tự nhiên cho lắm.
“Thái a gia, người có phải bị bệnh gì không!”
Dư Bách Tuế thở hắt ra một hơi nặng nề, buông con dao găm đang nắm chặt trong tay, “bộp” một tiếng, dao rơi xuống đất, Dư Bách Tuế cũng ngồi phịch xuống.
Người đang ngồi trên đất tháo khăn đen che mặt xuống, giơ tay lên gõ vào đầu Dư Bách Tuế một cái: “Nói thái a gia của ngươi bị bệnh, ngươi gan to thật đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây