Thiên Hạ Trường Ninh

Chương 49: Ba người dân bình thường không có gì nổi bật (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Trên sườn núi, đại tướng quân Đông Hàn Doãn Tuệ giơ ống nhóm lên quan sát tình hình chiến sự, thấy biên quân Đại Ninh trong tình huống này vẫn không loạn đội hình, trong lòng hắn ta không khỏi khâm phục.

Binh lính như vậy là mơ ước đối với bất kỳ người thống lĩnh quân đội nào.

“Truyền lệnh cho Lý Nghiên ở phía bắc, nếu trong một khắc không chặn được đường lui của quân Ninh, vậy thì hắn và binh lính của hắn lập tức tự sát đi.”

Doãn Tuệ lại chỉ về một hướng khác: “Lệnh cho Thôi Chính Trực đi chặn đường lui của dân Ninh Quốc, giết nhiều một chút, thả đi một ít, phải để một bộ phận người Ninh về nói rằng đám người tị nạn Bột Hải tấn công bọn họ.”

Hai lính truyền lệnh một trái một phải xông ra, lên ngựa thẳng tiến về phía hai cánh.

Tầm mắt của Doãn Tuệ trở lại chính diện, một lát sau ra lệnh: “Dựng cờ đen lên.”

Hắn ta có một thói quen khi dẫn quân, đựng cờ đen và cờ trắng, cờ đen xuất hiện có nghĩa là phải toàn lực tấn công, nếu không thể thắng, tướng lĩnh tấn công và toàn bộ thân binh dưới trướng hắn ta đều phải tự sát tạ tội.

Cờ trắng là tín hiệu rút quân, thấy cờ trắng, cho dù thua trận cũng không truy cứu.

Tướng quân Triệu Khắc Thành đang dẫn theo ba nghìn bộ binh Đông Hàn xung phong chính diện nghe thấy người dưới trướng báo cáo lại, sau đó thấy cờ đen dựng đứng trên cao, trong lòng hắn ta chấn động, cắn răng rút thanh đao giấu trong áo rách ra.

“Xông lên, giết!”

Man tốt Đông Hàn thấy tướng quân xông lên phía trước, bọn họ lập tức hô hào điên cuồng tăng tốc.

Mà lúc này, Diệp Vô Khả và Lục Ngô đã sắp đến tiếp ứng, còn một đội man tốt Đông Hàn từ phía bắc đến cũng sắp tới.

Đội man tốt Đông Hàn này tinh nhuệ hơn, có ba trăm đến năm trăm người, trên người khoác vải trắng, hiển nhiên trước đó đã mai phục sẵn ở phía bắc rồi.

“Bọn chúng muốn cắt đường lui của Vũ tướng quân!”

Diệp Vô Khả không chút do dự quay sang đội man tốt kia, đám người Lục Ngô cắn răng theo sau.

Thiếu niên không có nhiều chuyện nhỏ nhặt lo trước tính sau như vậy, nên mới có nhiều hành động tráng liệt.

Trên người ba người Lục Ngô, Từ Kha và Tạ Trường Tốn có nỏ liên hoàn, lấy một bức tường thấp làm vật che chắn nhắm thẳng vào đám man tốt kia bắn tên.

Ba người bắn rất chuẩn, man tốt Đông Hàn đang lao nhanh về phía trước, chỉ trong chớp mắt đã bị bắn gục hơn mười người.

Diệp Vô Khả không có nỏ liên hoàn, hắn ngồi xổm xuống đấm một quyền vào viên gạch xanh, viên gạch lập tức vỡ tan tành, Diệp Vô Khả nhặt một mảnh trong đó rồi đứng dậy ném ra ngoài.

Hòn gạch to bằng nắm tay xoáy nhanh, trúng ngay trán của một tên man tốt, lực mạnh đến mức khiến đầu tên man tốt ngửa mạnh về sau, thân thể ngã ngửa ra sau.

Lục Ngô thấy Diệp Vô Khả dùng gạch ném người chuẩn xác như vậy, đột nhiên nhớ đến một nhân vật lớn khác cũng giỏi dùng thuật này.

Chỉ là, hắn ta chỉ mới gặp nhân vật lớn kia một lần, cũng không có cơ hội nào để lĩnh giáo thần kỹ bách phát bách trúng của người đó.

Diệp Vô Khả đập nát một viên gạch xanh thành năm sáu mảnh, liên tục ném gục năm sáu người, sau khi người ngã xuống, không một ai còn có thể đứng dậy.

Nếu đến gần có thể nhìn thấy rõ, người bị trúng gạch đều là trán lõm xuống trực tiếp bị chấn chết.

Đại Khuê Nhị Khuê học theo dáng vẻ của Diệp Vô Khả, nhặt gạch đá ném vào đám man tốt kia, Nhị Khuê thấy Diệp Vô Khả đập vỡ gạch xanh nên cũng đấm một quyền xuống, thấy viên gạch không nhúc nhích, hắn ta lập tức nổi giận, còn muốn dùng sức đấm tiếp, Đại Khuê đá một cước vào hắn ta: “Cái đó nương nó là đá!”

Nhị Khuê nhìn nắm tay rách da chảy máu, sức lực hung hãn kia lập tức trỗi dậy, hắn ta mắng một tiếng đá thao nương ngươi rồi hai tay ôm tảng đá kia xông ra.

Tên man tốt Đông Hàn xông lên phía trước đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, chỉ thấy một tên to đen đang ôm tảng đá lao ra, còn chưa kịp phản ứng, tên to đen kia đã hung hăng đập xuống.

Phụt một tiếng, đầu vỡ tan!

“Đập không vỡ? Thao nương ngươi đập không vỡ? Đá đập không vỡ thì ta đập đầu bọn ngươi!”

Nhị Khuê ôm tảng đá thấy người là đập, liên tục đập vỡ sọ của bốn năm tên man tốt.

Đại Khuê một chĩa đâm chết tên man tốt phía trước, giận dữ hét: “Nhị Khuê! Nương dặn không được phép chửi bậy! Ngươi chửi bậy quá rồi!”

Nhị Khuê hai mắt đỏ ngầu quay đầu lại, giọng nói lại có chút rụt rè: “Không chửi nữa, không được nói với nương.”

Đám man tốt này vì muốn che giấu thân phận nên đều mang theo thanh đoản đao dài chưa đến hai thước, lúc này bọn họ đều rút vũ khí ra bao vây tấn công Nhị Khuê.

Nhị Khuê lại liên tiếp đập chết hai người, tảng đá kia đã đỏ ngầu, còn dính một mảnh xương sọ có cả tóc, đến mức lúc Nhị Khuê đập tiếp thì trượt tay, lúc dùng sức đưa lên trên thì tảng đá lại tuột khỏi tay.

Đại Khuê đang định chạy qua giúp đỡ thì đột nhiên nhìn thấy tảng đá bê bết máu kia bay về phía mình, hắn ta sợ hãi rụt cổ lại, tảng đá sượt qua da đầu bay ra sau lưng hắn ta.

“Ngươi… đcm nhà ngươi!”

Đại Khuê mắng một tiếng rồi mới phát hiện, trước ngực Nhị Khuê bị chém một đao, Nhị Khuê ngoan cố một tay túm chặt sống đao, tay kia siết chặt cổ kẻ địch.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)