Lục Ngô kéo Diệp Vô Khả một cái: “Ở chỗ này không cần ngươi và Đại Khuê Nhị Khuê, có thể có kẻ địch, các ngươi hãy đi theo dân chúng vào ải, nửa đường cũng có thể giúp duy trì trật tự.”
Diệp Vô Khả cười nói: “Cho dù thật sự có kẻ địch đi nữa, lúc nào cần ta phải chạy thì dù có chạy sau ngươi, ta vẫn chạy nhanh hơn ngươi.”
Hắn gọi Đại Khuê Nhị Khuê đi khuyên dân chúng rút về hướng cửa ải, chỉ là trong lúc nhất thời làm sao có thể thuận lợi như vậy được.
Dân làng đã quen với việc trước khi chạy phải mang theo đồ đạc quý giá trong nhà, có người thậm chí còn cố trèo lên tường xem rốt cuộc có chuyện gì.
Phía trước, Vũ Đống sải bước tiến lên, mấy tên kỵ binh thở hổn hển chạy về, tên đội trưởng kỵ binh dẫn đầu nhìn thấy Vũ Đống lập tức báo cáo: “Có vô số người tị nạn chạy đến từ phía Bột Hải, quần áo rách rưới đầu tóc bù xù, đông nghịt, trông có vẻ lộn xộn không có hàng ngũ gì.”
Vũ Đống đương nhiên biết rõ thực lực của kỵ binh dưới trướng mình, nên không vội đặt ra câu hỏi, kỵ binh đã báo động, chắc chắn là có lý do báo động.
Đội trưởng kỵ binh lớn tiếng nói: “Thuộc hạ đã xem kỹ, người tị nạn rất nhiều, chạy rất nhanh, hơn nữa, không thấy bất cứ nữ nhân và hài tử nào.”
Vũ Đống quay đầu nhìn lại một cái, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, dân chúng hình như không dốc hết sức tăng tốc rời đi, nên muốn chuyển hết dân chúng của ba thôn gần đây vào trong ải không phải chuyện một sớm một chiều.
“Tiếp tục thổi kèn, thúc giục Phá Trận Doanh di dời dân làng.”
Vũ Đống vừa nói vừa vươn tay cầm lấy ống nhòm, đám người tị nạn đông đảo mà kỵ binh báo cáo đã xuất hiện ở bên kia sông Nga Mao.
Mặt sông Nga Mao đã kết một lớp băng dày, chạy trực tiếp qua đó không thành vấn đề, với khoảng cách này, dòng người tị nạn chạy nhanh chỉ cần một khắc là có thể xông đến bên này sông.
“Bắn tên kêu!”
Vũ Đống ra lệnh.
Ba mũi tên lông vũ mang theo tiếng rít chói tai bay vút lên cao, tốc độ xuyên thấu của âm thanh nhanh đến mức ngay cả bầu trời cũng chưa kịp phản ứng lại.
Một lát sau, ba mũi tên kêu rơi xuống phía đối diện, tiếng động này quả thực đã khiến đám người tị nạn Bột Hải khựng lại một chút, nhưng chỉ một lát sau, sau khi một người ở bên kia hô mấy tiếng gì đó, đám người tị nạn lại tăng tốc.
“Đánh cược ta không dám bắn tên?”
Vũ Đống nhướng mày.
“Cung tiễn thủ của hai doanh tiến lên, đao binh ở phía sau, bắn tiêu tiễn, người nào dám vượt tuyến, giết!”
Cùng với mệnh lệnh của ông ta, hơn bảy trăm chiến binh của Cự Lộc Doanh và Hãm Trận Doanh lập tức hành động, cung tiễn thủ của hai doanh ra trước, khoảng hơn hai trăm người giương cung cứng.
Đúng lúc này, Vũ Đống đột nhiên quay đầu hỏi: “Kỵ binh đi do thám hai bên tả hữu đã về chưa?”
Lời vừa dứt, đã thấy phía nam bắc đều có đám người đen nghịt kéo đến, càng có nhiều người tị nạn cuối cùng cũng đã vượt sông từ phía xa, người từ ba hướng như thủy triều cuộn về phía này.
…
Mặt sông trắng xóa như bị vô số vết bẩn bao phủ, người tị nạn từ phía Bột Hải đến như ôn dịch lây lan nhanh chóng.
Bị vấy bẩn không chỉ là mặt băng thuần khiết và tuyết trắng, mà còn là ranh giới phân biệt giữa ta và ngươi, phân biệt địch và ta của quốc cảnh này.
Thoạt nhìn không có lá cờ nào giương lên, cũng không thấy binh khí lộ ra ngoài, thậm chí không ai phát ra tiếng kêu, chỉ là những người quần áo rách rưới im lặng lao như điên về phía cái ăn cái mặc, dường như chỉ vì cầu một con đường sống.
Nhưng đám người này, ánh mắt như dã thú.
Trong khoảnh khắc nhận ra sự việc có biến, Diệp Vô Khả đã không còn tiếp tục ở lại trong thôn nữa, hắn lao nhanh về phía biên quân.
Trước đó không lâu, Vũ Đống tướng quân vừa mới nói với Diệp Vô Khả rằng phủ thừa Vương đại nhân mấy năm nay đều đang mua chuộc lòng người ở bờ bên kia.
Nhưng người tị nạn lao đến hung hãn như vậy mà đối diện lại không ai báo tin, trong chuyện này nhất định là đã xảy ra biến cố lớn.
“Khương Đầu!”
Lục Ngô vừa mới quay đầu lại đã thấy Diệp Vô Khả đang lao nhanh về phía bờ sông, hắn ta lập tức sải bước đuổi theo.
“Có chuyện gì vậy”
Lục Ngô vừa đuổi vừa hỏi.
Diệp Vô Khả hét lên: “Có thể thôn làng đối diện đều bị tàn sát rồi!”
Lục Ngô ngẩn người một lát, sau đó cũng kịp hiểu ra.
Phía đối diện sông Nga Mao có rất nhiều thôn làng người Bột Hải, nếu tất cả bọn họ thật sự đều đã bị tàn sát, khả năng duy nhất chính là vị Đông Hàn đại tướng quân Doãn Tuệ chỉ huy đại quân tiến vào Bột Hải kia đã đích thân đến rồi.
Lục Ngô rút một thanh đoản đao ném cho Diệp Vô Khả: “Cầm lấy phòng thân.”
Diệp Vô Khả vươn tay nhận lấy: “Phải để Vũ tướng quân lập tức quay về, người Đông Hàn đột nhiên giả dạng người tị nạn tấn công quan thành rất có thể là có liên quan đến việc chúng ta đi Bột Hải…”
Tốc độ của hắn rất nhanh, lời nói theo gió bay xa về phía sau tai Lục Ngô.
Trong lòng Lục Ngô chấn động.
Lời nói của Diệp Vô Khả nói không phải không có lý.
“Phải bảo vệ Vũ tướng quân!”
Trong lúc Lục Ngô hơi ngẩn người thì giọng nói của Diệp Vô Khả đã ở phía trước càng ngày càng xa.