Tôn Tố nói: “Nếu hắn muốn tham bạc thì cần gì phải đợi đến hôm nay? Mười năm trước khi hắn còn làm huyện thừa ở Sở Huyện, tơ lụa bắt đầu được ưa chuộng ở Mạc Bắc, thương nhân các nước Tây Vực đều vòng sang Mạc Bắc thu mua, cung không đủ cầu, Sở Huyện là huyện trồng dâu nuôi tằm lớn, rất nhiều thương nhân lúc đó đã đổ xô đến Sở Huyện đặt hàng, ngươi nghĩ xem hắn muốn tham tài thì cần gì phải tốn nhiều công sức mạo hiểm đi ăn bớt của công?”
Kim Thiện Thượng nói: “Lúc đó thanh liêm chưa chắc đến giờ vẫn thanh liêm, ta vẫn không tin có ai có thể trước sau như một, nếu có thì chính là do cám dỗ chưa đủ lớn.”
Tôn Tố hừ một tiếng: “Ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu được những người như bọn ta năm xưa theo bệ hạ theo đại tướng quân đánh thiên hạ... thôi vậy, ta cũng không xứng so với những huynh đệ cũ nữa.”
Hắn ta đứng dậy: “Mấy ngày nữa ngươi phát Linh Lung Đan xong thì đi đi, muốn đi đâu thì đi.”
Kim Thiện Thượng hỏi: “Nhưng mà phát Linh Lung Đan xong thì một phần ba quan viên trong Vị Xuyên Quận sẽ không thoát khỏi sự khống chế của ngươi và ta, đến lúc đó, Phủ Thừa nỡ để ta đi sao? Nếu nỡ để ta đi, cần gì phải để ta phát Linh Lung Đan?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây