Thiên Hạ Trường Ninh

Chương 46: Dòng người tị nạn (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Vũ Đống nói: “Ta viết thư nói với cha ngươi chuyện ngươi tự ý đi Bột Hải trước, để xem ông ấy có đánh gãy chân ngươi không?”

Lục Ngô nói: “Cha ta cái gì cũng làm được, nhưng Vũ thúc và ông ấy không giống nhau mà.”

Vũ Đống cười một tiếng rồi nói: “Tướng quân chỉ có một mình ngươi là nhi tử, ngươi cứ ngoan ngoãn đi Đông Cương Vũ Khố học hai năm, đến lúc đó mặc không kịp trận chiến với Bột Hải, nhưng sau này tiền đồ cũng vô lượng, cố gắng học hành cho tốt, đừng phụ lòng mong đợi của cha ngươi.”

Lục Ngô cười nói: “Ta biết rồi.”

Sau đó hắn ta hạ giọng nói: “Tên nhóc đó cũng muốn đi Đông Cương Vũ Khố, nhưng không muốn để ta tiến cử mà muốn tự mình thi đỗ.”

Vũ Đống nhìn Lục Ngô, Lục Ngô cười nói: “Ở trong thôn bọn họ, hắn bị gọi là Nhị Ngốc, ta cảm thấy hắn không phải Nhị Ngốc, mà là Đại Ngốc.”

Vũ Đống chợt hiểu ra, nói: “Tiểu tử này thật sự giỏi như vậy sao? Ngươi vòng vo nãy giờ thì ra là muốn ta âm thầm dặn dò người bên Đông Cương Vũ Khố một tiếng, ngươi không muốn để Diệp Vô Khả nhớ nhung ân tình của ngươi, cho nên để ta giúp hắn, muốn giúp người còn không muốn người ta nhớ mình tốt, ngươi cũng là đồ ngốc.”

Lục Ngô nói: “Quả nhiên là vậy, ta từ nhỏ đã lớn lên với Vũ thúc, một chút tâm tư nhỏ nào cũng không thể giấu được thúc, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã có thể nhìn thấu ta.”

Nói xong câu này, hắn ta hít sâu một hơi: “Vũ thúc, là ân cứu mạng.”

Vũ Đống im lặng một lát rồi gật đầu: “Ngươi nên biết sau khi Đại Ninh lập quốc, nghiêm cấm tư tình trao đổi, nhưng chuyện này... Ta có thể đáp ứng ngươi, cũng không liên quan gì đến ân cứu mạng của ngươi.”

Lục Ngô gật đầu thật mạnh, sau đó ôm cánh tay Vũ Đống cười hì hì: “Cầu xin cha ta cũng không bằng cầu xin Vũ thúc, kiếp sau chọn cha ta sẽ chọn thúc, cha của ta, ta không cần ông ấy!”

Vũ Đống khẽ đá nhẹ vào mông Lục Ngô, Lục Ngô cười ngây ngô.

Hắn ta kéo tay áo Vũ Đống nói: “Còn một chuyện này muốn nhờ Vũ thúc, trước khi chúng ta đến đây đã đưa ngựa cho đồng liêu cả rồi, giờ muốn đến Thanh Châu xa như vậy, phải mượn Vũ thúc ba con chiến mã.”

Vũ Đống khẽ giật mình, rồi thở dài nói: “Chiến mã Đại Ninh khan hiếm, biên quan đông bắc càng thiếu, nếu ta nói chỉ mình ta có chiến mã, ngươi tin không?”

Nghe xong câu này, ngay cả sắc mặt Lục Ngô cũng thay đổi: “Biên quan chỉ mình Vũ thúc có chiến mã sao?”

Vũ Đống vừa định lên tiếng thì đột nhiên nghe thấy có tiếng kèn báo động, vị tướng quân chinh chiến nhiều năm này lập tức bước nhanh lên chỗ cao, tay che nắng nhìn về phía đông.

Diệp Vô Khả cũng nghe thấy tiếng báo động lập tức đứng dậy, gọi Đại Khuê Nhị Khuê tập hợp lại chỗ Lục Ngô.

Đến gần, Diệp Vô Khả hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lục Ngô lắc đầu: “Vẫn chưa rõ, tiếng kèn báo động là do trạm gác ngoài cùng phát ra.”

Diệp Vô Khả nói: “Không nên… Nếu phía Bột Hải có biến, nội ứng do Vương đại nhân sắp xếp sao lại không báo tin? Đến khi trạm gác ngoài cùng báo động chúng ta mới biết?”

Hắn vừa dứt lời, đã nghe thấy Vũ Đống lớn tiếng ra lệnh.

“Thổi kèn, yêu cầu binh mã hai doanh Cự Lộc Doanh, Hãm Trận Doanh ra tiền tuyến kết trận đề phòng.”

Ông ta vừa dứt lời, tiếng kèn lệnh cũng đã vang lên.

Biên quân hai doanh đang tản mát nghỉ ngơi ăn cơm lập tức tập trung lại, tốc độ nhanh đến mức khiến Diệp Vô Khả nhìn mà trong lòng chấn động không thôi.

Một doanh hơn ba trăm sáu mươi người tản mát khắp thôn, chỉ trong thời gian ngắn đã về đội ngũ.

“Truyền lệnh!”

Vũ Đống tiếp tục ra lệnh: “Cho Phá Trận Doanh chuyển tất cả dân chúng về phía cửa ải, cố gắng không bỏ sót một ai.”

“Hô!”

Lính truyền lệnh đáp một tiếng, quay người chạy đi.

Vũ Đống quay lại nhìn về phía Lục Ngô và Diệp Vô Khả nói: “Đi giúp một tay, đưa bà con vào ải.”

Không đợi Lục Ngô và Diệp Vô Khả đáp lời, Vũ Đống đã sải bước về phía chiến mã cách đó không xa, ông ta vừa đi vừa dặn dò: “Nhiếp Phác, cưỡi ngựa của ta về cửa ải, yêu cầu Thiết Hổ Doanh và phụ binh đều lên thành phòng bị!”

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Vũ Đống đã sắp xếp ổn thỏa, vừa dứt lời người cũng đã đến bên cạnh chiến mã.

Hai tên thân binh của ông ta động tác cực kỳ nhanh nhẹn khiêng bộ chiến giáp từ trên lưng ngựa xuống, Vũ Đống giang hai cánh tay ra, hai người kia nhanh chóng mặc giáp trụ cho Vũ Đống chỉnh tề, không hề lề mề chút nào.

Sau khi Vũ Đống mặc áo giáp xong, một thân binh đã đưa Mạch đao cho ông ta, Vũ Đống vươn tay nhận lấy binh khí, sải bước tiến về phía trước.

“Chúng ta đi xem một chút!”

Đội thân binh hơn ba mươi người, ngoại trừ đội trưởng Nhiếp Phác trở về thành truyền lệnh ra, tất cả đều đi theo, thoạt nhìn có vẻ tùy ý, nhưng khi bước đi thì hơn ba mươi người đã hình thành đội ngũ hình mũi tên.

Diệp Vô Khả nhìn vị tướng quân dáng người không cao nhưng uy vọng vô song đang đi ngược dòng người về phía trước kia, nhiệt huyết trong lòng lại bùng cháy một lần nữa.

Không thể nói rõ rốt cuộc đó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy nam tử hán đại trượng phu sinh ra ở giữa trời đất phải như Vũ Đống tướng quân mới là hào hùng tráng khoát.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)