Vũ Đống lại nhìn hắn một cái: “Chưa từng hồi tưởng lại?”
Diệp Vô Khả nói: “Lúc hồi tưởng lại thì chỉ thấy lúc đó có chút mạo hiểm, đáng lẽ nên có biện pháp tốt hơn mới đúng, nếu người Đông Hàn không bị dọa sợ thì đừng nói là cứu người, mà tất cả mọi người đều sẽ chết.”
Vũ Đống hỏi: “Có nghĩ ra cách nào tốt hơn chưa?”
Diệp Vô Khả lắc đầu: “Chưa nghĩ ra.”
Vũ Đống nói: “Ta cũng không nghĩ ra.”
Lục Ngô cười hỏi: “Vũ thúc, nếu chuyện này là do ta làm thì thúc thấy ta có giỏi không?”
Vũ Đống thẳng thắn nói: “Nếu đã nói là nếu, có nghĩa là ngươi làm không được.”
Lục Ngô bĩu môi.
Hắn ta quay đầu lại nhìn một chút, người trong nhà bếp đã gánh thúng đồ ăn đến, thế là ông ta đặt cuốc xẻng sang một bên, ngồi xổm xuống dùng tuyết xoa tay: “Ăn cơm trước đã.”
Đường đường là một vị tướng quân tứ phẩm nhưng động tác và thần thái này không khác gì một lão nông đang làm việc đồng áng.
Người nhà bếp mở tấm vải bông đậy trên giỏ tre ra, hơi nóng lập tức bốc lên, bánh bao trắng cái nào cái nấy đều to tròn mềm mại, một tay căn bản không cầm hết.
Vũ Đống ngồi xổm ở đó, một tay cầm bánh bao, một tay cầm một củ cải muối mặn chát, cắn bên trái một miếng, bên phải một miếng, hai má ăn đến phồng cả lên.
“Mấy năm trước còn không có bánh bao trắng để ăn, lúc đó ta dẫn theo biên quân ra ngoài thành trồng ngô, còn phải đập dập bắp ngô rồi trộn với bột ngô để ăn, dù vậy cũng không dám bữa nào cũng ăn cơm khô, một là vì không đủ ăn, hai là vì ăn thứ đó không đi ngoài được.”
Vũ Đống ăn hai ba miếng, bánh bao đã hết hơn một nửa.
Ông ta chỉ tay về phía bờ sông đối diện.
“Nhìn thấy bên đó chưa, bây giờ nếu ngươi cầm một bao bột gạo đi qua là có thể đổi được một thê tử về.”
Nói xong câu này ông ta nhìn về phía Diệp Vô Khả: “Từ năm ngoái trở đi, phủ thừa Vương đại nhân đã sắp xếp cho người ở chỗ chúng ta thỉnh thoảng đưa cho những thôn nghèo khó ở phía đối diện một ít bột gạo, nhưng chúng ta không cần nữ nhân của họ, cái gì cũng không cần, người ở bên đó có người gọi Vương đại nhân là Bồ Tát.”
Diệp Vô Khả nói: “Cho nên bất kể bên kia có động tĩnh gì, Bồ Tát đều có thể biết trước.”
“Ha ha ha ha!”
Vũ Đống cười lớn nói: “Ngươi quả thật rất giỏi.”
Nói xong mấy chữ này Vũ Đống lập tức chuyển tầm mắt sang Lục Ngô, có vẻ như đang chờ Lục Ngô nói gì đó, trong khi Lục Ngô lại chỉ cười hì hì, dường như việc Diệp Vô Khả được Vũ tướng quân khen ngợi một câu còn khiến hắn ta vui hơn cả khi mình được khen ngợi.
Vũ Đống ra hiệu cho Diệp Vô Khả tiếp tục ăn, ông ta ném cho Lục Ngô một ánh mắt, Lục Ngô lập tức hiểu ý, đứng dậy đi theo Vũ Đống ra xa.
“Vũ thúc, ta biết thúc muốn nói gì.”
Lục Ngô cười hì hì nói: “Vừa rồi khi Vũ thúc nói ngươi quả thật rất giỏi kia, thúc đã nhìn về phía ta là chờ ta trực tiếp tiến cử Diệp Vô Khả với thúc đúng không?”
Vũ Đống nói: “Ngươi mang hắn đến gặp ta, chẳng phải là muốn tiến cử hắn sao?”
Lục Ngô lắc đầu: “Ta mang hắn đến gặp Vũ thúc, trước là muốn Vũ thúc nhớ kỹ người này, Vũ thúc còn chưa hiểu rõ về tiểu tử kia, mặc dù ta cũng chỉ mới quen hắn không lâu, nhưng vẫn có thể coi là hiểu rõ tính tình hắn... “
Hắn ta cảm thán nói: “Đó là một người mà thúc đối xử tốt với hắn một phần, hắn sẽ luôn nghĩ đến việc báo đáp thúc mười phần... Vừa rồi nếu ta trực tiếp đề xuất, Vũ thúc chắc chắn sẽ giữ hắn lại, còn hắn, cho dù bản thân muốn hay không cũng sẽ không trái ý ta lựa chọn ở lại, nhưng như vậy không tốt.”
Vũ Đống cười lên, trong ánh mắt đều là sự an ủi yên tâm, là loại an ủi của một bậc trưởng bối nhìn thấy đứa trẻ ngỗ nghịch cuối cùng cũng đã trưởng thành hiểu chuyện, trong mắt tràn đầy yêu thích.
Lục Ngô tiếp tục nói: “Nhà hắn còn có một a gia già yếu bệnh tật, đó là một người rất hiếu thảo.”
Vũ Đống nói: “Ngươi cảm thấy người này tiền đồ vô lượng, cho nên không muốn để sau này hắn rơi vào tay người khác, giới thiệu trước để quen biết, là để sau này có thể ra tay trước.”
Lục Ngô cười hì hì: “Mầm non tốt như vậy, ta đương nhiên phải nghĩ đến Vũ thúc đầu tiên rồi.”
Vũ Đống gật đầu: “Ta vốn muốn giữ hắn ở lại làm thân binh, ngươi từ Trường An đến, chắc có lẽ biết tin tức nhanh hơn ta, còn ta chỉ là suy đoán...”
Ông ta nhìn về phía Bột Hải: “Có lẽ triều đình chắc có quyết định rồi, đặc biệt là khi gặp phải mấy người to gan lớn mật như các ngươi, lại còn mang nhị hoàng tử Bột Hải về Đại Ninh, vậy thì việc triều đình xuất binh cũng trở nên danh chính ngôn thuận... Chỉ cần động binh, biên quân sẽ ra trước, công lao thuộc về người của ta đương nhiên sẽ không ít.”
Lục Ngô biết Vũ thúc vẫn muốn giữ tên tiểu tử đó lại, hắn ta không tiện nói thẳng ra để từ chối thay Diệp Vô Khả nữa, mà chuyển sang chuyện khác: “Làm thân binh? Tên nhóc đó thật có phúc, ta muốn làm thân binh cho Vũ thúc cũng không có số mệnh tốt đó... Hừ, ghen tị làm mặt mũi ta trở nên xấu xí!”
Vũ Đống liếc mắt nhìn hắn ta: “Ta viết thư cho tướng quân muốn ngươi qua đây thì sao?”
Lục Ngô cười nói: “Thúc cứ viết, chỉ cần thúc viết, ta sẽ đến.”