Thiên Hạ Trường Ninh

Chương 44: Trâu bò… nhìn có vẻ thư sinh đấy (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Đại Khuê nói: “Sao ta chưa từng chạm vào, mấy hôm trước trong khi chơi trò ném tuyết, muội tử ở tiền viện cầm quả cầu tuyết kêu oai oái, chẳng phải bị ta xoay người vung ra một cái té lăn quay đấy thôi.”

Nói đến đây, hắn ta ngẩn người ra một chút, sau đó kéo Nhị Khuê lại: “Ngươi chạm vào nữ nhân khi nào?”

Nhị Khuê nói: “Ta cũng chưa chạm vào.”

Đại Khuê hỏi: “Vậy làm sao ngươi nghe ra muội phu đang nhớ nữ nhân?”

Nhị Khuê nói: “Ta cũng không phải nghe ra, ta chỉ thấy ánh mắt hắn khi nói câu đó có vẻ hơi... Đê tiện.”

Đại Khuê gãi gãi đầu, sau đó tăng nhanh bước chân: “Ta cũng đi xem thử.”

Chưa đến một canh giờ sau, đám người Diệp Vô Khả cuối cùng cũng tìm thấy vị tướng quân đang làm việc ở thôn bên bờ sông Nga Mao.

Vóc dáng của vị tướng quân hiện đã là chánh tứ phẩm này không cao lắm, nhưng toàn thân lại sở hữu khí phách hung hãn, thời tiết lạnh giá như vậy mà chỉ mặc một chiếc áo đơn làm việc, hơi nóng trên tóc không ngừng bốc lên.

Diệp Vô Khả đi theo Lục Ngô đến gần, thấy vị Vũ tướng quân kia đang vung cuốc xẻng đào tuyết, chắc là do khát nước, ông ta cũng không gọi người hầu lấy nước mà chỉ tùy tiện vốc một nắm tuyết sạch bỏ vào miệng.

Lục Ngô đi nhanh vài bước gọi một tiếng Vũ thúc, Vũ Đống tướng quân- Tướng quân biên quân Trừng Đàm Quan quay đầu lại nhìn một cái, sau đó hai mắt lập tức mở to, ném cuốc sang một bên: “Thiếu tướng quân!”

Ông ta- Người hiện tại đã lập nhiều công lao quân sự, cùng với cha của Lục Ngô đều là chánh tứ phẩm, nhưng khi thấy Lục Ngô vẫn buột miệng gọi là thiếu tướng quân.

Lục Ngô cười hì hì, giống như một đứa trẻ mãi không lớn xa cách cha đã lâu, vừa xoay người chạy tới, lập tức ôm lấy Vũ Đống tướng quân xoay vài vòng.

Vũ Đống cười ha hả, lùi lại hai bước cẩn thận đánh giá Lục Ngô: “Đã cao lớn khôi ngô như thế này rồi, không tệ không tệ, cái đầu này, còn cao hơn cả ta rồi.”

Lục Ngô nói: “Nếu không thể cao hơn ngài, chẳng phải đã phụ lòng ta ăn nhiều thịt như vậy sao, hơn nữa, ngài cũng không cao mà.”

Vũ Đống cười lớn: “Tiểu tử thối, cố ý đến thăm ta sao?”

Lục Ngô lắc đầu: “Ta muốn đi Thanh Châu Đông Cương xem một chút, tiện đường đến thăm ngài.”

Vũ Đống nói: “Tiện đường?”

Lục Ngô: “Cũng chỉ vòng một ngàn dặm, chuyện nhỏ như hạt mưa thôi.”

Lục Ngô dùng ống tay áo của mình lau mồ hôi trên trán cho Vũ Đống: “Đã lớn tuổi rồi còn coi mình là thanh niên ư? Sao ngài cứ khăng khăng muốn đích thân mình chạy ra ngoài làm công việc cực nhọc như vậy!”

Vũ Đống nói: “Ai không đến chứ nương nó ta cũng phải đến, ai là người có chức quan cao nhất ở Trừng Đàm Quan này? Dân chúng ngoài quan ải này với Bột Hải chỉ cách nhau một con sông, vốn dĩ bọn họ đã ngày ngày sống trong thấp thỏm lo âu, mấy lần liên tiếp để bọn họ tạm thời chuyển vào trong quan ải, bọn họ không nỡ rời bỏ gia viên, ta và Vương đại nhân đều hiểu... Hơn nữa, ta không cho phép người ngoài khiến bọn họ phải chịu ấm ức, lẽ nào lại để cho người của mình khiến bọn họ phải chịu ấm ức? Nương nó ta là quan to nhất, bọn họ nhìn thấy ta sẽ an tâm.”

Ông ta vỗ vào bả vai Lục Ngô một cái: “Tiểu tử thối, phải nhớ kỹ những lời này!”

Lục Ngô cười nói: “Nhớ rồi nhớ rồi, ta chỉ cố ý nói vậy thôi.”

Trong lúc nói chuyện, hắn ta nhìn thấy trên trán của Vũ thúc có một vết sẹo, vì thế ánh mắt rõ ràng có chút hoảng hốt, nhưng tầm mắt hắn ta nhanh chóng rời khỏi vết sẹo đó, giống như đang trốn tránh.

Hắn ta chuyển chủ đề, chỉ tay về phía Diệp Vô Khả: “Vũ thúc, giới thiệu cho ngài một người trâu bò!”

Vũ Đống là người thô kệch, ông ta nghiêng đầu nhìn Diệp Vô Khả cười nói: “Trâu bò...Nhìn có vẻ thư sinh đấy.”



Sau khi tướng quân Trừng Đàm Quan Vũ Đống nghe Lục Ngô kể tỉ mỉ chuyện Diệp Vô Khả đã làm kinh sợ đám người Đông Hàn ở ngoài quan ải như thế nào, còn giết chết một tướng quân Đông Hàn, ông ta không khỏi nhìn chàng thiếu niên này thêm vài lần.

Mặc dù ông ta là võ phu, không đọc nhiều sách, nhưng từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ là một người thô lỗ, có thể lập công trạng đến mức được thăng làm chánh tứ phẩm Vân Huy tướng quân, đâu phải chỉ có dũng mãnh là được.

Theo quân chế của Đại Ninh, tướng quân có phẩm cấp cao nhất là chánh tam phẩm, được gọi là đại tướng quân, giữa Vân Huy tướng quân và đại tướng quân, cũng chỉ cách nhau một Tòng tam phẩm Vệ tướng quân.

Hiện nay chiến binh đóng quân ở các đạo được gọi là Vệ, vào thời Sở nơi này được gọi là Duyễn Châu, hiện nay gọi là Ngư Dương đạo, do một Vệ chiến binh đóng quân, tổng cộng có ba vạn sáu nghìn binh lực.

Nhưng biên quân không nằm trong các Vệ chiến binh, biên quân Vũ Đống tướng quân cũng không chịu sự chỉ huy của Vệ tướng quân.

“Giết một tướng quân của Liêu Luật, cảm thấy thế nào?”

Vũ Đống hỏi Diệp Vô Khả một câu.

Diệp Vô Khả suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi trả lời: “Hình như cũng không có cảm giác gì, lúc đó chỉ lo làm ra vẻ mạnh mẽ, sau đó lại chỉ lo chạy trốn, khi làm ra vẻ mạnh mẽ thì chỉ sợ mình đuổi chậm, lúc rút lui cũng chỉ sợ mình chạy chậm, không kịp có cảm giác gì.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)