Thiên Hạ Trường Ninh

Chương 43: Trâu bò… nhìn có vẻ thư sinh đấy (2)

Chương Trước Chương Tiếp

“Còn về phần mấy vị hoàng tử các con, sở dĩ ta càng yêu cầu cao hơn, bởi vì ta là Hoàng đế, các ngươi là nhi tử của ta, bọn họ làm quan chỉ cần hết lòng hết dạ là đủ rồi, các con phải coi việc thiên hạ như việc nhà, làm việc cho nhà thì đương nhiên phải bỏ ra nhiều công sức hơn, đó là lẽ đương nhiên.”

Một hơi nói nhiều như vậy, sắc mặt Lục Ngô cũng hơi đỏ lên.

“Bệ Hạ, là ngọn núi cao trong lòng chúng ta.”

Lục Ngô nói: “Có Bệ Hạ, chúng ta mới có thể nhìn ngọn núi cao mà xuất phát, ngọn núi cao ở đâu, chúng ta sẽ đi về hướng đó.”

Đại Khuê, Nhị Khuê vẫn không thể hiểu hết, nhưng cả hai đều đã kích động đến mức hô hấp trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.

Trong ánh mắt của Diệp Vô Khả, tràn ngập ánh sáng.

“Đúng rồi.”

Lục Ngô cười nói: “Trong lần dọn tuyết sửa nhà đó, Bệ Hạ còn nói, ngoại trừ thê tử ta không cần đi ra, ai cũng phải đi, thê tử ta ta đau lòng, ta thiên vị thế đấy, nhưng Hoàng hậu nương nương lại cầm lấy một cái xẻng sắt đi ra ngoài, Hoàng hậu nói, Bệ Hạ đau lòng ta, nhưng ta không chỉ là thê tử của người mà còn là Hoàng hậu, ta cũng phải làm gương cho các nữ nhân trong thiên hạ, lẽ nào lại để cho nữ nhân trong thiên hạ đều cho rằng nữ nhân không có sức không làm nên chuyện gì?”

Diệp Vô Khả hít một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo hít vào lồng ngực nhưng lại khiến cho máu trong cơ thể càng thêm sôi trào.

Từ Kha ở bên cạnh nói: “Ngay tại buổi thượng triều trước khi chúng ta đến, Bệ Hạ nói, Đại Ninh muốn xây dựng thành một Đại Ninh như thế nào? Chính là Đại Ninh mà dân chúng các nước khác phải ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn phải cung cung kính kính, phàm là người thiên hạ, lấy việc mình là người Đại Ninh làm sự kiêu hãnh tự hào, lấy việc có thể trở thành người Đại Ninh làm sự kiêu hãnh tự hào, Bệ Hạ nói, trẫm không hy vọng dân chúng Đại Ninh đi ra ngoài đều cao cao tại thượng nhìn xuống người khác, nhưng trẫm hy vọng dân chúng Đại Ninh đi ra ngoài sẽ được người khác ngước nhìn.”

Khi bọn họ nhắc đến Hoàng đế Đại Ninh, ánh mắt của mỗi người đều có ánh sáng giống hệt như ánh sáng trong mắt Diệp Vô Khả, rất chân thành, rất mãnh liệt.

Tạ Trường Tốn nói: “Thái tử điện hạ mười bốn tuổi đã bị đưa ra khỏi Trường An để rèn luyện, hơn nữa là giấu họ giấu tên, Bệ Hạ nói, dân chúng khắp nơi ở Đại Ninh đều muốn đến Trường An nhìn một chút là vì muốn ngắm nhìn sự phồn vinh hướng lên trên, các con nhất định phải đi ra ngoài xem, là phải nhìn sự khổ nạn ở dưới, đi tiếp xúc với người ưu tú hơn là để các con hiểu rõ rằng các con là hoàng tử, nhưng hoàng tử cũng sẽ tầm thường......”

“Bệ Hạ nói với các vị hoàng tử, ta sinh ra đã ưu tú không có nghĩa là bản thân các con sinh ra đã ưu tú, muốn chứng minh các con cũng như ta, vậy thì các con phải đi ra ngoài chứng minh, cho dù hoàng thành lớn như thế nào đi nữa thì nó cũng chỉ là một cái giếng, Trường An lớn như thế nào đi nữa nó cũng chỉ là một cái giếng lớn hơn, đi ra khỏi hai cái giếng này mới không phải là ếch ngồi đáy giếng.”

Tạ Trường Tốn nói: “Thực ra những người như chúng ta đôi khi cũng rất tự phụ, cảm thấy mình xuất thân không tệ lại học nhiều biết nhiều, nhưng sau một lần gặp Thái tử ở thư viện Nhạn Tháp, chúng ta đã bừng tỉnh hiểu ra, ngay cả Thái tử ưu tú đến mức khiến chúng ta không với tới còn khiêm tốn như vậy, chúng ta có gì đáng để tự cho mình là đúng......”

Lục Ngô nói: “Có phải cảm thấy sau khi nghe thấy những lời này, đã mở mang thêm được chút kiến thức?”

Diệp Vô Khả gật đầu.

Từ Kha nói: “Vậy thì tặng thêm cho các ngươi một câu, nhất định phải nhớ kỹ.”

Diệp Vô Khả lập tức nghiêm nghị nói: “Mời nói.”

Từ Kha nói: “Phải học cách nhất tâm đa dụng, dù có tập trung đến đâu cũng phải giữ cảnh giác, đặc biệt là nếu muốn làm quân nhân, càng phải như vậy.”

Tạ Trường Tốn nói: “Vừa rồi nghe có tập trung không?”

Diệp Vô Khả gật đầu: “Tập trung.”

Lục Ngô nói: “Cho nên ngươi không hề chú ý... Bánh bao đã bị ba người chúng ta vừa nói vừa ăn hết rồi.”

Nói xong ba người kia lập tức cười ha ha, tăng nhanh bước chân đi về phía ngoài thành.

Diệp Vô Khả nhìn Đại Khuê, Đại Khuê nhìn túi giấy rỗng không trong tay mình, rồi lại nhìn túi giấy rỗng không của Nhị Khuê, ba người nhìn nhau, cũng cười ha ha rồi đuổi theo.

Nhị Khuê vừa đi vừa nói: “Bọn họ nói thật hay.”

Diệp Vô Khả đáp lại: “Thật sự hay mới có thể nói hay như vậy, nếu là hay giả thì dù có nói hay đến mấy cũng biết là giả, nàng nói Trường An thật sự tốt, không có lừa ta.”

Nhị Khuê nói: “Muội phu có ý gì?”

Đại Khuê gõ vào gáy hắn ta một cái: “Ngươi thật sự không hiểu?”

Nhị Khuê xoa xoa gáy nói: “Câu trước thì hiểu, câu phía sau nghe giống như hắn nhớ nhung nữ nhân rồi.”

Mặt Diệp Vô Khả hơi đỏ lên, bước chân nhanh hơn.

Đại Khuê ngẩn ra một chút rồi hỏi Nhị Khuê: “Sao ta không nghe ra muội phu nhớ nữ nhân?”

Nhị Khuê hừ một tiếng: “Huynh ngay cả nữ nhân còn chưa từng chạm vào, huynh đương nhiên nghe không ra.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)