Trước khi ra khỏi thành, Đại Khuê và Nhị Khuê mua hai túi bánh bao thịt, hai người đồng thời lấy ra một cái đưa cho Diệp Vô Khả: “Muội phu, ăn đi!”
Lục Ngô chìa tay: “Còn của ta đâu?”
Đại Khuê hỏi: “Ngươi cưới muội muội ta sao?”
Lục Ngô nói: “Ta chỉ muốn ăn cái bánh bao thôi, còn phải dùng thân xác để đổi lấy sao?”
Nhị Khuê: “Vậy thì không cho.”
Lục Ngô nói: “Keo kiệt, trên đường còn nói nếu các ngươi đến Trường An ăn uống vui chơi, mấy người bọn ta sẽ bao hết, bây giờ muốn ăn cái bánh bao của ngươi ngươi cũng không cho, vậy sau khi đến Trường An đừng tìm ta nữa.”
Nhị Khuê: “Không tìm ngươi, ta tìm Từ Kha và Tạ Trường Tốn.”
Từ Kha và Tạ Trường Tốn lập tức mỉm cười, Từ Kha cười nói: “Xem đi, ai là người tốt, Nhị Khuê người ta nhìn một cái là thấy ngay.”
Tạ Trường Tốn cười nói: “Nhị Khuê mắt sáng như đuốc.”
Hai người bọn họ đồng thời chìa tay ra: “Chúng ta cũng đang đói bụng.”
Nhị Khuê lắc đầu: “Không cho… Trừ khi hai người làm muội phu của ta.”
Tạ Trường Tốn: “Thôi không ăn nữa.”
Từ Kha: “Cũng không đói lắm.”
Lục Ngô cười ha hả.
Đại Khuê chia bánh bao cho mọi người, vừa đi vừa hỏi: “Tướng quân chức to như vậy, còn phải đi sửa nhà cho dân thường sao?”
Lục Ngô nói: “Quan to đến đâu cũng là quan của dân, không có dân thì cần quan làm gì?”
Hắn ta vừa đi vừa ăn vừa nói, cảm thấy cái bánh bao bình thường không có gì đặc biệt này lại ngon đến như vậy, hơn nữa, đối với bọn họ mà nói, những hành vi vừa đi vừa ăn trên đường phố này không nên xảy ra, bọn họ đều là những người được gia giáo nghiêm khắc, ngày thường gia đình quản thúc rất chặt.
“Phụ thân ta nói, Bệ Hạ từng hỏi các văn võ bá quan trong triều rằng, vì sao lại có quan? Có người nói nếu không có quan quản thúc, mệnh lệnh không thể thi hành thì sẽ không có trật tự, không có trật tự thì thiên hạ đại loạn. Quốc gia cần có quan viên nên mới có quan.”
Mặc dù hắn ta biết Đại Khuê Nhị Khuê sẽ không hiểu, nhưng hắn ta vẫn rất cẩn thận và nghiêm túc giải thích tiếp.
“Bệ Hạ lại nói, các ngươi nói quốc gia cần có quan nên mới có quan là không sai, nhưng theo ta thấy, là dân chúng cần có quan nên mới có quan. Dân chúng cần loại quan nào? Là loại quan làm việc vì họ, giải quyết vấn đề, dẫn dắt bọn họ sống những ngày tháng tốt đẹp.”
“Bệ Hạ nói, điều mà dân chúng mong chờ nhất ở quan viên là gì? Là sống những ngày tốt đẹp sao? Không, sống những ngày tốt đẹp nhất định phải xếp sau giải quyết khó khăn.”
“Bệ Hạ nói, chỉ cần những người làm quan như các ngươi làm tốt công việc giải quyết khó khăn cho dân chúng này thì các ngươi đã là một vị quan tốt trong lòng dân chúng rồi. Cho nên giải quyết khó khăn cho dân, chính là điều cơ bản nhất mà người làm quan cần phải làm được.”
Mặc dù Khuê và Nhị Khuê không thể hiểu hết, nhưng vẫn có thể hiểu được ý nghĩa đại khái, hai người không ai ngắt lời Lục Ngô như trước, đều vô cùng nghiêm túc lắng nghe.
Khi Diệp Vô Khả nghe những lời này, trong đầu hắn dường như đã hình dung ra hình dáng của vị Hoàng đế Đại Ninh.
Thong thả bước đi trong đại điện nguy nga, giọng điệu ôn hòa nhưng lại đanh thép.
Lục Ngô tiếp tục nói: “Bệ Hạ nói, những người làm quan như các ngươi, kể cả người làm Hoàng đế như ta đều phải suy nghĩ thật kỹ, yêu cầu của dân chúng có cao không? Họ chất phác đến mức ngay cả hy vọng quan viên dẫn dắt họ sống những ngày tốt đẹp cũng cảm thấy đó đã là yêu cầu quá đáng rồi!”
Hắn ta nhìn về phía Đại Khuê Nhị Khuê nói: “Cho nên Bệ Hạ nói, nếu ngay cả việc cơ bản nhất là giải quyết khó khăn cho dân chúng mà người làm quan ở Đại Ninh cũng không làm được thì đừng làm quan nữa, hãy đi làm dân thường để cảm nhận nỗi khổ của dân, cảm nhận rồi hãy tìm đến người làm quan xem có thể giải quyết khó khăn hay không, nếu không thể thì các ngươi xem các ngươi có chửi nương nó trong lòng hay không!”
Đại Khuê mặt đỏ bừng hét lên một tiếng: “Hay!”
Nhị Khuê cũng hét lên một tiếng: “Hay! Hoàng đế thực sự không tệ!”
Lục Ngô nói: “Ta nhớ ta từng nói rồi, những lời Bệ Hạ đã nói không chỉ là nói suông, mùa đông năm thứ mười ba Đại Ninh khai quốc, Trường An Thành cũng có một trận bão tuyết, tuyết rơi liên tục mấy ngày mấy đêm, cũng có nhà dân bị sập.”
“Khi tảo triều, Bệ Hạ hỏi mọi người đã đến đủ chưa? Đến đủ rồi thì hãy mang theo đồ đạc cùng nhau đi dọn tuyết sửa nhà cho trẫm, ngày hôm đó, ngay cả Thái tử điện hạ mới mười một tuổi cùng với Nhị hoàng tử tám tuổi, Tam hoàng tử sáu tuổi đều ra đường làm việc.”
“Bệ Hạ nói, nếu dân chúng cũng có thể tự quét tuyết trước cửa nhà mình thì dân chúng đã là dân tốt rồi, ta không có yêu cầu gì đối với dân chúng, dân chúng có thể lo tốt cho bản thân ta đã vui rồi, nếu có thể lo thêm cho người khác, vậy thì ta lại càng vui sướng biết bao, nếu như đến lúc mọi người đều có thể lo cho người khác, vậy thì không chỉ là thịnh thế, đó còn là một thịnh thế vô song chưa từng có từ xưa đến nay!”
“Ta đưa ra yêu cầu nhiều với những người làm quan như các ngươi là vì muốn các ngươi làm gương cho dân chúng, nói cho dân chúng biết làm thế nào mới có cuộc sống càng tốt hơn, hơn nữa ta yêu cầu nhiều với các ngươi cũng có thể loại bỏ những người bất tài, đề bạt những người ưu tú lên.”