Mọi người đi rất xa, trong lòng vẫn có chút buồn bã.
Mặc dù cuộc chia tay của Miêu Tân Tú và hương thân Song Sơn Trấn dường như không có liên quan trực tiếp gì đến bọn họ, nhưng dường như mỗi người trong bọn họ lúc này đều hóa thân thành Miêu Tân Tú, nên đồng cảm sâu sắc.
Dường như muốn phá vỡ bầu không khí khó chịu này, Lục Ngô cười trước rồi nói: “Nếu Miêu đại thúc muốn đến Trường An, chờ chúng ta về Trường An sẽ đưa thúc đi cùng. Ở Trường An Thành có rất nhiều đồ ăn ngon và chỗ vui chơi, bọn ta bao hết.”
Còn chưa đợi Miêu Tân Tú nói gì, Nhị Khuê đã vội vàng hỏi: “Ở Trường An Thành có nhiều đồ ăn ngon không?”
Từ Kha cười nói: “Đương nhiên là nhiều, đồ ăn ngon khắp nơi trên cả nước đều có thể ăn được ở Trường An.”
Nhị Khuê kéo Diệp Vô Khả: “Muội phu, chúng ta đến Trường An đi.”
Đại Khuê nói: “Muội phu còn có chuyện lớn phải làm mà.”
Nhị Khuê hỏi: “Chuyện lớn gì?”
Đại Khuê nói: “Không biết.”
Diệp Vô Khả hít một hơi, cũng cố gắng thoát khỏi nỗi bi thương vì chuyện nhà Triệu tiên sinh bị giết.
Hắn không muốn vì mình mà khiến mọi người không dám cười. Nỗi buồn của hắn là của riêng hắn, nhưng niềm vui, hắn hy vọng là của mọi người.
Hắn nói: “Chuyện lớn là đi đến Trường An, đợi đến khi nào có thể đi thì đi.”
Lục Ngô nhìn Diệp Vô Khả với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi nói: “Thật ra… Ngươi muốn đi lúc nào thì đi lúc đó, Quận chúa đã nói ngươi có thể đi bất cứ lúc nào.”
Diệp Vô Khả cười nói: “Đợi đến khi nào có thể chuyển hết Vô Sự Thôn đến Trường An thì mới vui.”
Lục Ngô nghĩ thầm, tên này, tuổi còn trẻ sao trong lòng đã mệt mỏi như vậy.
Nhị Khuê ghé sát đến gần hỏi: “Vậy, ở Trường An Thành có gì vui?”
Lục Ngô còn chưa kịp nói gì, Từ Kha đã cười nói: “Chẳng phải ngươi nói trong số mệnh của ngươi có ba lần thành thân sao, đến con sông nhỏ ở Trường An có rất nhiều cô nương xinh đẹp từ bên ngoài tới, ngươi muốn ngày nào cũng thành hôn cũng được, một ngày thành mấy lần cũng được.”
Vừa nói đến đây Tạ Trường Tốn cũng trở nên hăng hái hẳn lên, ánh mắt sáng ngời, tự lẩm bẩm đọc một câu thơ: “Nhị bát giai nhân thể như tô…”
Đọc xong câu này, hắn ta lập tức dừng lại, Lục Ngô cười nhạo: “Sao không đọc tiếp?”
Bài thơ này có tên là “Cảnh Thế”, là do một tài tử họ Lữ ở Trường An Thành sáng tác. Toàn bộ bài thơ có bốn câu, là: “Nhị bát giai nhân thể như tô, yêu gian trượng kiếm trảm phàm phu. Tuy nhiên bất kiến nhân đầu lạc, ám lý giáo quân cốt tủy khô.”
Đại khái ý nói nếu chìm đắm trong tửu sắc hưởng lạc, sớm muộn gì cũng suy nhược cơ thể mà mất mạng.
Bị Lục Ngô khích bác một câu, Tạ Trường Tốn- Một người với tính tình phóng túng không thích bị gò bó ở Trường An Thành có thể chịu thua sao?
Hắn ta hắng giọng một tiếng rồi lắc đầu, vừa đi vừa lắc lư đầu, kiên quyết nói: “Nhị bát giai nhân thể như tô, trảm phàm phu thì trảm phàm phu, nhân đầu lạc thì nhân đầu lạc, cốt tủy khô thì cốt tủy khô!”
Từ Kha giơ ngón tay cái lên: “Trượng phu!”
Lục Ngô cũng giơ ngón tay cái lên: “Đồ heo!”
Nhị Khuê nhìn Đại Khuê hỏi: “Đại ca, bọn họ đang đọc lời kịch sao? Hết tràng này đến tràng khác!”
Đại Khuê lắc đầu phân tích một cách lý trí: “Chắc là đang nói đến chuyện phối giống heo.”
Nhị Khuê nói: “Có gì đâu, thôn ta phối giống heo lần nào mà thiếu ta đâu, lần nào mà ta chưa xem.”
Lục Ngô: “Phối giống heo?”
Từ Kha: “Thô tục.”
Tạ Trường Tốn liếc mắt nhìn hai người: “Ép người ta hoài… Mau đi đường đi, biết đâu đến Trừng Đàm Quan lại có thể như tô.”
Miêu Tân Tú, một người tự cho rằng mình là một gã thô kệch, đứng trước đám người trẻ tuổi mới này lại cảm thấy mình ngây thơ như…
Như Diệp Vô Khả vậy.
Diệp Vô Khả nghe xong chỉ ngơ ngác cả người, thầm nghĩ có nên ghi lại những từ này không? Trước đây hắn cũng từng học không ít những bài thơ từ mang ý chí kiên định, mỗi lần đọc đều cảm thấy những từ ngữ đó thật hay.
Nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy những câu “trảm phàm phu thì trảm phàm phu” của Tạ Trường Tốn dường như là sự kiên quyết trong kiên quyết, kiên quyết đến mức không sợ chết, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy trong sự kiên quyết ấy có ẩn chứa vài phần bỉ ổi.
Điều khiến Diệp Vô Khả càng cảm thấy xấu hổ hơn là, cứ mỗi lần nhắc đến “nhị bát giai nhân” là hắn lại nghĩ đến Cao Thanh Trừng, rồi hắn lại tự mắng mình trong lòng, đồ bại hoại, đồ vô lại.
Miêu Tân Tú phải đến huyện nha trình báo chuyện tiêu diệt đám thổ phỉ trước, nên tạm thời phải chia tay bọn họ, đã hẹn sau đó sẽ gặp nhau ở Trừng Đàm Quan.
Sau khi họ chia tay, lại đi thêm hơn hai mươi dặm nữa thì đến một trong những biên thành quan trọng nhất ở phía đông bắc Đại Ninh… Trừng Đàm Quan.
Sau khi vào thành không lâu, bọn họ đã nghe ngóng được, bởi vì mấy ngày trước tuyết rơi quá nhiều nên những ngôi nhà cũ ở các thôn ven sông Ngạc Mao ngoài cửa quan bị sập không ít, Vũ tướng quân của Trừng Đàm Quan và Phủ thừa Vương đại nhân đều không có ở đây, mỗi người đều dẫn người đi sửa chữa nhà cửa cứu chữa dân chúng ở các thôn.
Mấy người thương lượng với nhau một chút, cũng không chờ trong thành nữa, dứt khoát ra khỏi thành luôn, còn có thể giúp được chút ít.