Lão nhân nắm chặt lấy tay Miêu Tân Tú, lực mạnh đến nỗi ngón tay của ông ta và ngón tay Miêu Tân Tú đều hơi biến dạng.
“Sẽ không trở lại nữa sao?”
Lão nhân hỏi.
Miêu Tân Tú há miệng một cái, không dám trả lời.
Đúng lúc này, những nơi sáng đèn trong trấn ngày càng nhiều. Không biết có bao nhiêu người, hoặc cầm đuốc hoặc mang theo đèn lồng bước ra khỏi nhà, giống như từng dải ngân hà, dần dần tụ lại thành một biển sao ở trước cửa trấn.
“Miêu hương thừa, thật sự phải đi rồi sao?”
“Đừng không trở lại, chúng ta ở đây.”
Một cậu nhóc trông mới năm sáu tuổi, đầu tròn trĩnh hét: “Miêu đại thúc, thúc còn hứa ngày mùng tám tháng chạp năm nay sẽ đến nhà ta ăn cháo Lạp Bát mà.”
Bên cạnh, một bé gái bốn năm tuổi được nương ôm trong lồng ngực nói: “Cháo Lạp Bát nhà ta ngon hơn, Miêu đại thúc đến nhà ta ăn cháo Lạp Bát đi.”
Miêu Tân Tú mắt hơi đỏ lên, cười nói: “Nha đầu, hai đứa là người một nhà mà.”
Bé gái kia hô: “Không phải người một nhà, ta ngủ với nương, còn huynh ấy ngủ với cha.”
Cậu nhóc đầu tròn không phục: “Đó là ta lén ngủ với nương muội không biết, còn cha lén ngủ với nương muội cũng không biết, cha còn nhào lộn với nương nữa mà!”
Lục Ngô, Từ Kha, Tạ Trường Tốn ngẩng đầu lên nhìn trời.
Nhị Khuê hỏi Đại Khuê: “Vì sao lại nhào lộn?”
Đại Khuê: “Hình như cưới nhau xong đều phải nhào lộn, chắc là vật nhau.”
Nhị Khuê suy nghĩ một lát, đột nhiên thấy rất mệt, lắc đầu thở dài: “Ta phải vật nhau ba lần sao?”
Lão nhân kia kéo tay Miêu Tân Tú, nói: “Cứ đi làm việc gì cần làm đi, đừng quên đường về nhà là được. Ta tuổi già sức yếu rồi, lúc sắp ra đi mà không gặp được ngươi thì không được.”
Ánh mắt Miêu Tân Tú có chút mông lung, môi cũng hơi run rẩy.
Diệp Vô Khả tiến lên một bước nói: “A gia, a nãi, thúc thúc thẩm thẩm, Miêu hương thừa sẽ trở lại mà. Lần này sau khi diệt trừ thổ phỉ phải báo lên huyện nha, huyện nha còn phải báo lên phủ nha, phủ nha lại phải báo lên tận Trường An. Một vòng lớn như vậy, chờ sau khi xong việc rồi ngài ấy sẽ về thôi.”
Hắn nói: “ hương thừa đến Trường An có lẽ còn được gặp Bệ Hạ, đến lúc đó Bệ Hạ sẽ hỏi, ngươi là hương thừa Song Sơn Trấn sao? Ngươi làm rất tốt, phải thăng quan cho ngươi!”
Nghe vậy, lão nhân kích động hẳn lên, lập tức nói: “Thăng quan tốt, cho hương thừa thăng quan tốt, làm quan lớn, ngươi phải làm quan lớn. Làm quan lớn mà không về được… Cũng không sao, ngươi là vị quan tốt, làm quan lớn cũng là quan tốt.”
Miêu Tân Tú đột nhiên lớn tiếng nói: “Ta không làm quan lớn, sau này ta nhất định sẽ trở về.”
Bé gái được nương ôm hỏi: “Miêu đại thúc không gạt người đấy chứ?”
Miêu Tân Tú ra sức gật đầu: “Không gạt người.”
Bé gái cố gắng giơ bàn tay mũm mĩm trắng trẻo nhỏ nhắn ra: “Ngoéo tay, sau khi ngoéo tay là không được gạt người.”
Miêu Tân Tú đi qua đó ngoéo tay với cô bé, bé gái nói: “Thúc không gạt người là thúc tốt, ta cũng cho thúc ngủ với nương con.”
Cậu nhóc mập kéo tay cha mình nói: “Con thấy được đó, cha xem có được không?”
Miêu Tân Tú: “…”
Lục Ngô, Từ Kha, Tạ Trường Tốn ngẩng đầu nhìn trời.
Cổ cũng mỏi nhừ, khóe miệng không nhịn được muốn co giật, tâm tình lại phức tạp, rõ ràng có chút cảm thương, nhưng lại nhịn cười đến khó chịu.
Lão nhân bảo tiểu tôn tử nhét trứng gà luộc vào cho Miêu Tân Tú, Miêu Tân Tú không tránh né. Trước đây, các vị hương thân luôn tìm cách đưa đồ ăn cho ông ta, ông ta đều cố gắng không nhận, bởi vì ai đưa đồ cho ông ta cũng đều là những thứ ngon mà nhà họ không nỡ ăn.
Mặc dù ông ta chỉ là hương thừa không có phẩm hàm, nhưng có bổng lộc. Mặc dù chỉ với chút bổng lộc ấy, chín phần mười đều dùng để giúp đỡ các hương thân.
Nơi này dựa vào trời kiếm miếng ăn, dựa vào núi kiếm bát cơm, có hạt gạo nào trong nhà các hương thân mà không phải từ việc trồng trọt không bỏ qua cả những khe đá?
Nhưng lần này, ông ta không dám từ chối.
Trong áo ông ta nhét đầy trứng gà luộc, bánh ngô, thịt hun khói, trên cổ còn không biết bị ai treo một xâu tỏi, đầy ắp, giống như một vị đại tướng quân được trang bị đến tận răng.
Ông ta cúi người hành lễ với hương thân.
Lão nhân nói: “Vái lạy hương thừa đi, nguyện hương thừa đi đến đâu cũng không bệnh không tật.”
“Nguyện hương thừa không bệnh không tật!”
Tất cả các hương thân đều quỳ xuống.
Miêu Tân Tú cũng quỳ xuống, cũng vái lạy hương thân.
Diệp Vô Khả quỳ xuống theo Miêu Tân Tú, nói: “Mọi người yên tâm, hương thừa là sư phụ của ta, có ta chăm sóc cho ông ấy, đảm bảo ông ấy sẽ bình an vô sự, không bệnh không tật.”
Lão nhân dìu hắn dậy: “Trước đây không hay gặp ngươi, nhưng ta biết ngươi là một đứa trẻ ngoan, đi theo sư phụ phải học cho giỏi, tất cả các ngươi đều phải khỏe mạnh.”
Diệp Vô Khả gật đầu: “Ta nhớ rồi.”
Đại Khuê thấy Diệp Vô Khả quỳ xuống, hắn ta cũng quỳ xuống. Nhị Khuê thấy Đại Khuê quỳ xuống, hắn ta cũng quỳ xuống. Người khác vái một cái, hắn ta lại ở đó dập đầu rầm rầm.
Ba người Lục Ngô mặc quân trang, nghiêm chỉnh hành quân lễ hướng về hương thân Song Sơn Trấn.
Trời đã sáng, Miêu Tân Tú mới đi vài bước lại quay đầu nhìn lại, các hương thân đứng trên cao nhìn theo ông ta, không ngừng vẫy tay chào tạm biệt, lại giống như đang vẫy tay muốn ông ta quay trở về.