Thiên Hạ Trường Ninh

Chương 38: Ông ta đã chống đỡ đến lúc đó (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Nơi này núi nối tiếp núi trông có vẻ rất bao la, nhưng so với thế giới bên ngoài cũng chỉ là một hạt cát nhỏ bé.

Triệu tiên sinh còn nói, Vô Sự Thôn rất tốt, suốt bao nhiêu năm qua ông ấy đi qua nhiều nơi như vậy nhưng chưa từng thấy thôn nào tốt hơn Vô Sự Thôn.

Nhưng tốt đến mấy cũng chỉ là thôn.

Ông ấy nói rất ngưỡng mộ Vô Sự Thôn mãi mãi bình yên, ông ấy còn nói thiếu niên trong xương máu vốn nên có cả gió và sóng.

Triệu tiên sinh không cầu danh sư đồ, cũng không muốn thiếu niên mang nặng lòng biết ơn, cho nên mỗi lần đều giả vờ giống như đi ngang qua, đến nhà Diệp Vô Khả truyền thụ một ít y thuật.

Mỗi lần cũng sẽ đòi rượu uống, ông ấy muốn nói cho thiếu niên biết rằng hai lạng rượu lâu năm kia, có thể xem như là lễ vật nhập môn.

Ta đã dạy cho ngươi một số thứ, cũng uống rượu lâu năm của nhà ngươi, như vậy không nên có ai nợ ai nữa, có thể coi là cả hai bên đều tình nguyện.

Triệu tiên sinh nói, hài tử, ngươi hãy nhớ kỹ, ngươi tình ta nguyện mới là cách chung sống thoải mái nhất trên đời này, sư đồ, phụ tử, phu thê, bằng hữu thân thích, cũng không ngoài nằm ngoài đạo lý này.

Triệu tiên sinh là một người lương thiện, người lương thiện mới hiểu trong nội tâm của một đứa trẻ lương thiện luôn mang theo lòng áy náy không tốt.

Cho nên mỗi lần gặp Diệp Vô Khả, ông ấy đều sẽ nói một lần... Đúng sai trên đời vốn nên đơn giản, đặt mình vào vị trí của người khác thì sẽ không hổ thẹn với lương tâm.

Ông ấy còn nói ngươi luôn cảm thấy mắc nợ người khác là chuyện tốt, cũng không phải là chuyện tốt, chuyện tốt là ngươi sẽ ngày càng lương thiện, chuyện không tốt là, với những người ngươi không nên lương thiện thì cũng sẽ lương thiện.

Triệu tiên sinh còn nói, chỗ ca ca ngươi mạnh hơn ngươi chỉ có một điểm, đó là trong lòng ca ca ngươi, giữa đúng và sai vĩnh viễn đều là một đường thẳng.

Miêu Tân Tú có quan hệ cực kỳ tốt với Triệu tiên sinh, mỗi lần Triệu tiên sinh uống nhiều hơn một chút sẽ nhắc đến thiếu niên kia, mỗi lần nhắc đến cũng sẽ tỏ vẻ tràn ngập đắc ý, giống như người thiếu niên đó là con thân sinh của ông ấy vậy, hoặc cũng có lẽ, chính vì mỗi lần đều nhắc đến cho nên mỗi lần mới uống nhiều hơn một chút.

Cho nên ông ấy nói, hài tử à, ca ca ngươi có thể đi thẳng đến đúng sai, còn ngươi có thể phân rõ thiện ác.

“Sau này, có lẽ ta sẽ không ở lại Song Sơn Trấn nữa.”

Miêu Tân Tú lại uống một ngụm rượu lớn.

Lúc nói ra câu này, trong lòng dường như trống rỗng.

Có một số người lúc vừa mới mở miệng, đã có thể nghe ra sự vui mừng hoặc bi thương của ông ta.

Diệp Vô Khả vẫn trầm mặc.

Có một số người không mở miệng, là bởi vì hắn chỉ có bi thương.

Cho đến tận bây giờ Diệp Vô Khả chưa bao giờ là một người keo kiệt trong việc chia sẻ niềm vui, hắn chỉ là không chia sẻ nỗi buồn, đó có lẽ là thứ mà hài tử hiểu chuyện học được từ khi vừa mới hiểu chuyện.

Miêu Tân Tú từng ngụm từng ngụm uống rượu, bầu rượu lâu năm này rất nhanh đã cạn đáy.

Thấy người thiếu niên không nói gì, Miêu Tân Tú chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Chuyện tự tay giết kẻ thù, nếu kể thành một câu chuyện chắc là sẽ có chút sảng khoái mới đúng, nhưng thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi với bàn tay đầy máu làm sao có được sự sảng khoái như vậy?

“Miêu thúc.”

Diệp Vô Khả bỗng nhiên gọi một tiếng.

Miêu Tân Tú dừng lại, ông ta hỏi: “Sao vậy?”

Diệp Vô Khả ngẩng đầu nhìn nam nhân để râu quai nón có ánh mắt lạc lõng kia, chân thành hỏi: “Có thể làm sư phụ của ta được không?”

Lúc này, ánh mắt của Miêu Tân Tú đột nhiên sáng lên, giống như ngôi sao phía sau tầng mây đêm đột nhiên bay ra khỏi tầng mây.

“Ngươi muốn học gì?”

Ông ta hỏi.

Diệp Vô Khả rất chân thành nói: “Ta nghe nói năm sau Đông Cương Vũ Khố sẽ chiêu mộ lớp học viên đầu tiên, ta muốn vào.”

Miêu Tân Tú suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Với bản lĩnh của ngươi, không khó.”

Diệp Vô Khả nói: “Nên vững chắc hơn mới được, Miêu thúc là lão binh, đã trải qua nhiều trận sinh tử, biết làm thế nào để biến ta thành một người lính đủ tiêu chuẩn.”

Miêu Tân Tú hỏi: “Ngươi đột nhiên muốn trở thành một người lính sao?”

Diệp Vô Khả nói: “Đông Bắc mười vạn núi, núi nào cũng có giặc cỏ, cho dù không vào được Vũ Khố, không thể làm lính thì cũng nên làm một số việc nên làm.”

Miêu Tân Tú gật đầu rồi nói: “Ta sẽ không ở lại Song Sơn Trấn nữa... Sau này con đi đâu, sư phụ sẽ đi theo đó.”

Diệp Vô Khả đứng dậy, đầu tiên là nghiêm nghị bái một bái, sau đó quỳ xuống dập đầu, hành lễ nhận sư.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Lục Ngô cảm khái không thể bình tĩnh, hắn ta nhẹ giọng nói: “Ta thật sự không nghĩ ra còn có ai tâm địa lương thiện hơn Diệp Vô Khả.”

Tạ Trường Tốn gật đầu nói: “Sau khi câu chuyện này đi đến kết thúc, trong lòng Miêu Tân Tú cũng trống rỗng, rời khỏi Song Sơn Trấn, bất kể đi đến đâu cũng không còn tín niệm gì nữa, phần lớn là không thể sống lâu, lúc này Diệp Vô Khả bái hắn làm sư phụ là cho hắn thêm một phần tín niệm.”

Từ Kha nói: “Một người như vậy nếu không kéo hắn đến Trường An, sau này nhớ lại có lẽ sẽ hối hận đến xanh ruột.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)