Thiên Hạ Trường Ninh

Chương 36: Ông ta đã chống đỡ đến lúc đó (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Chỉ một lát sau, đám người Diệp Vô Khả đã đến nơi ở của đám thổ phỉ này, nơi tương tự như đình viện này tụ tập hơn mười người, hầu như ai cũng giống với người canh gác ở bên ngoài kia.

Quần áo rách rưới, tóc tai thưa thớt và khô héo, mặt vàng như nghệ, đôi mắt vô thần, thấy người lạ đến, phản ứng đầu tiên của bọn chúng không phải là phản kháng, cũng không phải là kinh hoảng, mà chỉ là mờ mịt.

Diệp Vô Khả nghiêng đầu nhìn Miêu Tân Tú, hán tử- Người đã chuẩn bị báo thù suốt hai mươi năm này bây giờ mới lộ vẻ kinh ngạc tột độ.

Chỉ có hai gã miễn cưỡng còn có thể coi là cường tráng đang quỳ gối bên cạnh một lão giả hấp hối, thấy đám người Diệp Vô Khả đi vào, lập tức đứng phắt dậy.

“Lấy đồ!”

Một nam nhân để râu quai nón trong số đó hét lớn, tiện tay chộp lấy chiếc rìu đá bên cạnh.

Một gã khác trạc tuổi với hắn ta cầm một thanh đao đã đầy rỉ sét, có lẽ vung mạnh một chút cũng có thể làm đứt đao.

Nhưng hơn mười gã đã già yếu như củi mục kia, không một ai đi lấy cái gọi là “đồ“.

Bọn họ cứ thế nhìn nhau như vậy khoảng bốn năm nhịp thở, một người gần như rụng hết tóc, gầy trơ xương loạng choạng đi về phía trước, sau đó “bịch” một tiếng quỳ xuống.

“Mang ta đi đi, bắt ta về đi, van xin các ngươi, bắt ta về đi.”

Ông ta vừa nói vừa dập đầu, lúc nói trong miệng còn phả ra mùi tanh hôi khó ngửi.

“Các ngươi đang làm gì vậy?”

Hán tử râu quai nón rống lên: “Bọn chúng đến bắt chúng ta đấy! Lên giết chúng!”

Nhưng những kẻ như xác sống kia chỉ nhìn chằm chằm vào gã đang quỳ khóc, không lâu sau, người thứ hai quỳ xuống xuất hiện, sau đó đến người thứ ba, người thứ tư.

“Năm đó chúng ta không nên theo Lưu Lệ vào núi, chúng ta sai rồi.”

Một lão già gầy gò quỳ xuống gào khóc thảm thiết, nhưng khóc lúc lâu vẫn không có một giọt nước mắt nào rơi xuống.

Không phải ông ta giả khóc, chỉ là không còn nước mắt.

Một người khác quỳ lết đến bên chân Miêu Tân Tú: “Chúng ta nhận tội, bắt hết chúng ta về đi, nhốt vào đại lao, nhốt vào đại lao cũng được.”

Miêu Tân Tú một lòng báo thù nhìn đám người nửa người nửa quỷ đang quỳ này, trong ánh mắt là một nỗi đau phức tạp đến tột cùng.

“Sao lại thành ra thế này?”

Một hồi lâu sau, Miêu Tân Tú lẩm bẩm.

Ông ta đã chuẩn bị hai mươi năm để báo thù, để bắt tặc, hai mươi năm qua ông ta đã từng nghĩ vô số lần mình sẽ chết như thế nào trong tay lũ ác nhân này, cũng nghĩ vô số lần mình sẽ tự tay giết chết lũ ác nhân này ra sao, duy chỉ không nghĩ đến việc những kẻ ác nhân năm xưa lại biến thành như thế này.

Không xa, Từ Kha nhỏ giọng hỏi Lục Ngô: “Tặc nhân hiện tại không phản kháng, có giết không?”

Lục Ngô há miệng, nhất thời cũng không thể đưa ra câu trả lời.

Diệp Vô Khả lẳng lặng đi đến bên cạnh Miêu Tân Tú, đỡ Miêu Tân Tú xoay người đối diện với con đường lúc tới, sau đó hắn nhận lấy chiếc nỏ liên hoàn đến lên dây từ trong tay Miêu Tân Tú, cũng lẩm bẩm một tiếng.

“Đã biết là sẽ có chút phiền phức mà... Nhưng kẻ phạm tội chết, phải giết khi còn sống.”

Xoay người đi vào trong.

“Đại Khuê ca, Nhị Khuê ca, giúp ta đóng cửa lại.”

Lục Ngô nhìn Miêu Tân Tú run rẩy hai tay tháo tẩu thuốc xuống từ thắt lưng, còn run rẩy hơn khi châm thuốc hút liên tục mấy ngụm.

Lúc này, đám người Lục Ngô đều cảm nhận được sự căm hận sâu sắc của vị lão binh này đối với bản thân mình.

Một việc vốn dĩ nên không chút do dự rút đao ra xông lên, ông ta lại thực sự do dự, sự do dự này dường như vô lý, nhưng dường như cũng hợp tình hợp lý.

“Ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng.”

Miêu Tân Tú nói.

“Hai mươi năm qua ta không dám lơ là một chút nào, kiên trì luyện công, ta gần năm mươi tuổi rồi, nhưng ta cảm thấy mình còn cường tráng hơn, còn đánh nhau giỏi hơn cả hồi ba mươi tuổi.”

“Ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng.”

Miêu Tân Tú lảm nhảm nói.

“Bị chúng giết hoặc giết chúng, lúc ta xuống đao nên chém chỗ nào trước, nên tra tấn lũ cặn bã bại hoại này như thế nào, chúng đều đáng bị lăng trì.”

Miêu Tân Tú ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có chút trống rỗng.

“Ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng... Duy chỉ có không nghĩ đến, bản thân ta sẽ do dự, sẽ... Không thể trực tiếp một đao một đao chém xuống.”

Lục Ngô vỗ vai vị lão binh này, nhưng không thể nói ra lời an ủi.

Khi nhìn thấy đám người nửa người nửa quỷ kia, Lục Ngô cũng bị kinh ngạc, thực ra lúc đó chỉ có ba người không thay đổi, Đại Khuê Nhị Khuê là không quan tâm, Diệp Vô Khả là đã nghĩ đến rồi.

Tình huống này, đừng nói là Miêu Tân Tú, ngay cả Lục Ngô trước khi lên núi cũng luôn nghĩ đến việc khi đối mặt với một đám ác phỉ hung hãn như vậy sẽ chém giết thảm khốc đến mức nào.

Nếu không thì, làm sao bọn họ lại để lại di ngôn ở dưới núi?

“Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Diệp Vô Khả sắc mặt không thay đổi.”

Từ Kha đứng bên cạnh Lục Ngô khẽ nói một câu.

Tạ Trường Tốn nói: “Trên đường đi, khi hắn nói chuyện với Miêu đại ca rằng bọn hung đồ kia đều đã gần năm sáu mươi tuổi rồi, có lẽ đã nghĩ đến chuyện này rồi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)