Thiên Hạ Trường Ninh

Chương 35: Sai là sai (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Sự hiểm trở của Áp Sơn quả thực khiến ba hán tử đến từ Trường An phải mở mang tầm mắt, cũng khiến ba hán tử đến từ Đại Từ Bi Sơn trong lòng nảy sinh sự kính sợ.

Mặc dù chỉ cách nhau mấy chục dặm, nhưng cho đến tận bây giờ Diệp Vô Khả và Đại Khuê Nhị Khuê vẫn chưa từng vào Áp Sơn, sự hiểm trở của Đại Từ Bi Sơn là chỉ cần ngươi sơ ý một chút có thể mất mạng ngay tại chỗ, còn sự hiểm trở của Áp Sơn là ngươi cẩn trọng gấp mười hai lần cũng có thể mất mạng.

Miêu Tân Tú trang bị giày đinh và móc sắt đang đi ở phía trước mở đường, trước tiên lên tìm chỗ cố định dây thừng, sau đó kéo đám người Diệp Vô Khả từng bước từng bước đi lên, cứ lặp đi lặp lại như vậy, nên ngày đầu tiên vào núi còn không đi được mười lăm dặm.

Trên đường đi, ông ta cũng rất ít nói chuyện, có thể thấy đang kìm nén điều gì đó.

Lúc nghỉ ngơi, Nhị Khuê lẩm bẩm nói: “Mấy người xấu xa đó đã làm cái quái gì mà phải trốn vào một nơi như thế này?”

Miêu Tân Tú- Người đã im lặng suốt đường đi lúc này giống như tự nói với mình, trả lời: “Bởi vì chúng vào núi có thể sẽ chết, ở lại dưới núi nhất định sẽ chết.”

Nghe thấy câu nói này, Nhị Khuê đột nhiên nhếch môi mỉm cười, không hiểu tại sao hắn ta lại cười rất vui vẻ, giống như nghe được một chuyện cười hay nhất.

Đại Khuê giơ tay lên gõ hắn ta một cái: “Ngươi cười cái rắm gì?”

Nhị Khuê xoa đầu nói: “Ha ha ha ha, người xấu cũng không thể ngờ được rằng cho dù trốn ở đây chạy không thoát.”

Nghe được câu này, Diệp Vô Khả khẽ nhướn mày, hắn nhìn Miêu Tân Tú nói: “Gần hai mươi năm rồi, đám giặc vào núi năm xưa cũng không còn trẻ nữa.”

Miêu Tân Tú nói: “Ngoại trừ nhi tử của Lưu Lệ là Lưu Cảm Vi và tôn tử Lưu Cảm Tố ra thì tuổi tác của những người khác đều không còn trẻ nữa, lúc lên núi Lưu Lệ cũng đã bốn mươi tuổi, những người khác ít nhất cũng phải ba mươi mấy tuổi.”

Ông ta hỏi Diệp Vô Khả: “Sao vậy?”

Diệp Vô Khả nói: “Chỉ là cảm thấy các ngươi có thể sẽ cảm thấy phiền phức.”

Miêu Tân Tú nói: “Chúng ta cảm thấy phiền phức gì?”

Diệp Vô Khả nói: “Bọn họ đều năm sáu mươi tuổi rồi.”

Miêu Tân Tú nghiêm mặt nói: “Năm sáu mươi tuổi thì sao? Năm sáu mươi tuổi cũng là tội nhân đáng chết! Những tội ác mà bọn chúng từng gây ra, mỗi người đều đáng bị lăng trì!”

Có lẽ vì cái chết của cả nhà Triệu tiên sinh khiến Diệp Vô Khả nặng lòng, nên hắn cũng không giải thích gì thêm.

Miêu Tân Tú chỉ cảm thấy, dường như thiếu niên này có chút nhân từ không nên có.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, đoàn người tiếp tục leo lên, có bản đồ của Miêu Tân Tú, cộng thêm thỉnh thoảng còn nhìn thấy dấu vết do đám thổ phỉ để lại, nên cũng không khó xác nhận phương hướng.

Có lẽ đám thổ phỉ đã dọn dẹp dấu vết, nhưng bọn chúng đi lại vội vàng, đương nhiên sẽ không cẩn thận đến vậy.

Đến ngày thứ ba, đám người Diệp Vô Khả mới hiểu ra, sở dĩ đám thổ phỉ không cẩn thận dọn dẹp dấu vết là bởi vì khi đến đây, dấu vết tự nhiên biến mất.

Ngay cả Miêu Tân Tú cũng chưa từng đến chỗ này, phía trước là một hẻm núi, phía trên hẻm núi chỉ có một vệt sáng, ngày thường những bông tuyết về cơ bản không thể vào được, trong hẻm núi còn có một con suối nhỏ chảy qua, căn bản không có dấu chân.

Tiếp tục lội nước đi về phía trước khoảng ba bốn dặm thì không gian bỗng nhiên rộng mở, nơi này và bên ngoài quả nhiên giống như hai thế giới khác nhau.

Lúc vào núi thì lạnh đến mức nước đóng thành băng, càng đi vào sâu bên trong càng không thấy tuyết đọng, ánh mắt đã quen với cảnh sắc trắng xóa của đất trời, đến khi vào sâu trong hẻm núi này lại có chút không quen.

Nơi này cũng lạnh, nhưng so với bên ngoài núi thì tốt hơn nhiều, Diệp Vô Khả vừa đi qua đã ngửi thấy một số mùi hương khác thường, quả nhiên không đi xa đã thấy nước suối bốc hơi nóng.

Đi về phía trước khoảng hai dặm nữa, không gian lại trở nên hẹp hơn, trên con đường mòn nhỏ chỉ đủ một người đi này lại còn xây một cánh cổng treo, nếu cổng treo hạ xuống thì không thể đi qua được.

Cánh cổng treo treo lơ lửng ở vị trí cao hơn đầu người một chút, phía trên nữa là xà ngang làm bằng mấy khúc gỗ thô.

Trên xà ngang còn xây một vọng lâu nhỏ xíu, miễn cưỡng chỉ có thể vừa đủ cho hai người đứng, có lẽ người đứng trên vọng lâu này có thể chặt đứt dây thừng treo cổng treo.

Có một người đang ngồi co ro ở nơi chật hẹp đó ngáy khò khò, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc hoa râm.

Sắc mặt của Miêu Tân Tú rõ ràng thay đổi, ông ta rón rén đi qua đó, sau khi nhảy một cái, hai tay bám vào mép vọng lâu, lúc lộn người đi lên, người đang ngủ bên trong mới giật mình tỉnh giấc.

Miêu Tân Tú tóm lấy đối phương ném xuống đất, để đề phòng người này chặt đứt dây thừng cổng treo.

Sau khi rơi xuống đất, người nọ đau đớn kêu lên một tiếng, đợi đến khi nhìn rõ thủ phạm ném mình xuống là một người không quen biết, ông ta mới theo bản năng muốn hét lên, sau đó lại thấy Lục Ngô cùng những người khác mặc áo giáp chỉnh tề.

Trong khoảnh khắc này, gã gầy trơ xương, mái tóc hoa râm này lập tức ngây người ra, sau đó bỗng dưng gào khóc thảm thiết, mọi người mới phát hiện trong miệng gã chỉ còn lại hai chiếc răng vàng xỉn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)