Thiên Hạ Trường Ninh

Chương 34: Sai là sai (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lục Ngô cảm thấy trong ánh mắt Diệp Vô Khả có chút kinh ngạc là chuyện bình thường, nhưng Miêu Tân Tú thân là một lão binh mà trong ánh mắt cũng có sự kinh ngạc như vậy thì không nên.

“Bệ Hạ nói, bất kể là người xuất thân như thế nào đi nữa, chỉ cần mặc lên quân phục chiến binh Đại Ninh, thì nên sống vì con dân Đại Ninh, cũng nên vì dân Đại Ninh mà chết.”

Miêu Tân Tú biết lời này là đang nhắc nhở ông ta, nên sắc mặt ông ta trở nên nghiêm nghị.

Khi nhìn về phía Diệp Vô Khả, ánh mắt Lục Ngô vừa bình tĩnh vừa dịu dàng, hắn ta nói: “Nếu có một ngày ngươi cũng mặc lên quân phục chiến binh Đại Ninh, hãy nhớ mãi câu nói này, hơn nữa, cũng đừng bao giờ nghi ngờ Bệ Hạ chỉ nói suông thôi.”

Hắn ta nói: “Kể cho ngươi nghe một chuyện nhé… Vào đầu xuân năm ngoái, đám giặc ở Bạch Chi Quốc Tây Vực đã cướp bóc mấy thôn làng ở biên cương của chúng ta, giết sạch tất cả dân lành, chặt đầu treo đầy cây hồ dương ngoài thôn.”

“Quân biên giới Tây Cương phụng chỉ xuất chinh, mất ba tháng tiêu diệt Bạch Chi Quốc, người đầu tiên xông lên tường thành đô thành Bạch Chi Quốc, chém đứt cờ Bạch Chi Quốc, trúng bốn mũi tên huyết chiến không lùi, tự tay bắt sống vua Bạch Chi Quốc trở về, ấn đầu vua Bạch Chi Quốc, quỳ trước mộ dân lành của chúng ta từng cái từng cái dập đầu là một thiếu niên mới mười sáu tuổi…”

Nói đến đây, Lục Ngô nhìn về phía Diệp Vô Khả: “Ngài ấy tên Lý Trì Niệm, là Thái Tử điện hạ.”

Hơi thở Diệp Vô Khả hơi loạn nhịp.

Nhị Khuê lại không nhịn được hỏi: “Ý là gì?”

Đại Khuê giơ tay lên gõ vào đầu hắn ta một cái: “Chuyện này mà ngươi cũng không hiểu?”

Nhị Khuê không phục nói: “Đại ca huynh hiểu, huynh nói xem là ý gì.”

Đại Khuê nói: “Cũng giống như giả sử cha ta là thôn trưởng, ta là trưởng tử, ta chính là Thái Tử của thôn, người thôn của ta bị người thôn khác bắt nạt, ta sẽ là người đầu tiên xông lên đánh chúng!”

Nhị Khuê gãi đầu nói: “Vậy chẳng phải là đương nhiên sao?”

Sắc mặt Miêu Tân Tú hơi thay đổi, theo bản năng nhìn về phía ba người Lục Ngô.

Lục Ngô lại thản nhiên cười nói: “Chính là ý này, sau khi đánh xong trận Bạch Chi Quốc đó, có người trong triều xin công cho Thái Tử điện hạ, Bệ Hạ nói, hắn là thái tử Đại Ninh, làm việc hắn nên làm, xin công làm gì?”

Diệp Vô Khả giống như trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

Lục Ngô tiếp tục nói: “Trong buổi thượng triều, Bệ Hạ còn nói, nhi tử của Hoàng đế Đại Ninh vì bách tính ra mặt xung phong không đáng được biểu dương, nếu như nhi tử của những nhà dân thường vì dân ra mặt xung phong mới nên được biểu dương, Thái Tử Đại Ninh vì người nhà chịu oan khuất mà đánh một trận, đánh thua trẫm phải phạt, đánh thắng lại bình thường, nhiều nhất, trẫm cùng hắn sẽ ăn một bữa ngon.”

Diệp Vô Khả ghi nhớ những lời này, đột nhiên nhớ đến Cao Thanh Trừng trước khi rời đi có nói, thực ra Trường An rất tốt, bây giờ trong đầu Diệp Vô Khả vẫn chưa biết rốt cuộc Trường An trông như thế nào, nhưng dường như hắn đã lập tức hiểu ra Trường An tốt là tốt ở chỗ nào.

Nhị Khuê hỏi: “Buổi thượng triều là ý gì?”

Đại Khuê lại giơ tay lên gõ hắn ta một cái: “Thì cũng giống như cả thôn chúng ta tụ tập lại bàn bạc chuyện vậy thôi.”

Lục Ngô mỉm cười giải thích: “Nên nói là tất cả những người có thể gánh vác chuyện trong thôn, tụ tập lại bàn bạc xem gánh vác như thế nào.”

Nhị Khuê lĩnh hội, hắn ta gật đầu: “Vậy thì chắc chắn có ta.”

Đại Khuê nói: “Vớ vẩn, chắc chắn là có ta rồi.”

Nhị Khuê nói: “Việc bưng mâm lên đồ ăn trong hỉ sự của thôn chúng ta có lần nào thiếu ta?”

Đại Khuê nói: “Việc nhóm lửa lần nào không phải là ta?”

Hai người ở đó tranh cãi xem nhóm lửa vất vả hơn hay bưng đồ ăn vất vả hơn, tranh cãi đến mặt đỏ tía tai.

Lục Ngô lại nhìn về phía Miêu Tân Tú nói: “Ở đây ta là người có quân hàm cao nhất, việc lên núi ta sẽ quyết định.”

Miêu Tân Tú và mấy người kia lập tức đứng nghiêm.

Lục Ngô nói: “Lần này vào núi tiêu diệt thổ phỉ sẽ do Miêu Tân Tú chỉ huy, những người khác phải phục tùng.”

Miêu Tân Tú đang định nói gì đó thì Lục Ngô lại nói: “Lão đoàn suất, không ai thích hợp hơn ngài.”

Miêu Tân Tú lại đứng nghiêm: “Tuân lệnh!”

Diệp Vô Khả vẫn luôn không nói gì, hắn chỉ lặng lẽ nhìn, sau đó ghi nhớ sâu sắc, tự nhủ với bản thân rằng quân phục này của Đại Ninh không dễ dàng gì để mặc.

Lục Ngô thấy Diệp Vô Khả dường như đang ngẩn người, hắn ta vỗ nhẹ vào bả vai Diệp Vô Khả một cái, nói: “Cho dù ngươi muốn báo thù đến mức nào đi nữa, xin ngươi nhất định phải đi sau chúng ta.”

Diệp Vô Khả ừ một tiếng, sau đó suy đoán: “Có lẽ Lưu Lệ không xong rồi, nên đám giặc trong núi mới mạo hiểm xuống núi muốn lừa tiên sinh vào núi để khám bệnh cho Lưu Lệ.”

Lục Ngô hỏi: “Ý ngươi nói mạo hiểm là, lần này chúng xuống núi có thể sẽ để lộ chỗ ẩn náu, hai ngày nay không có tuyết, chúng ta lần theo dấu vết đi lên, có lẽ không khó đến vậy?”

Diệp Vô Khả lắc đầu: “Không phải ý này.”

Lục Ngô: “Vậy là?”

Diệp Vô Khả nói: “Ý ta là chúng ta phải nhanh hơn… Nhân lúc hắn ta còn sống thì giết hắn ta.”

Sắc mặt Lục Ngô thay đổi, ánh mắt Miêu Tân Tú đột nhiên rét lạnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)