Tất nhiên, còn có một số chuyện ngoài người Vô Sự Thôn ra thì không ai được phép biết.
Ba người vừa nói vừa cười đến phía đông phố chính, đối diện con đường là hiệu thuốc nhà Triệu tiên sinh, rẽ vào là nhà của Triệu tiên sinh, có lẽ vì trời tối nên hiệu thuốc đã đóng cửa.
Ba người Diệp Vô Khả xách đồ rẽ vào ngõ, vừa rẽ qua thì ba người đồng thời dừng bước, biểu cảm cũng như đồng thời bị đông cứng lại.
Nhà của Triệu tiên sinh, một đống đổ nát.
Rõ ràng là đã bị lửa thiêu rụi, chỉ còn lại những bức tường đất cháy đen mà những bông tuyết rơi xuống chưa kịp che phủ.
Diệp Vô Khả theo bản năng đi vào trong sân đã bị đốt cháy để xem xét kỹ, vẫn còn ngửi thấy mùi tro tàn.
Hắn quay người nhìn lại, hiệu thuốc nằm ở mặt tiền chỉ cách đó chưa đầy nửa trượng vẫn hoàn hảo không hề bị tổn hại.
Hai chữ tiên sinh đã đến bên miệng Diệp Vô Khả khi vừa mới rẻ qua đầu ngõ đã bị đống đổ nát tường xiêu vách đổ đầy tro đen này làm cho nghẹn ứ lại.
“Chuyện này là sao vậy?”
Nhị Khuê há hốc mồm nhìn đống đổ nát.
“Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi tìm người hỏi xem sao.”
Diệp Vô Khả quay người rời đi, lúc nói chuyện, âm thanh hơi run, bàn tay giấu trong ống tay áo cũng đang run rẩy.
Một lát sau, Diệp Vô Khả đỡ một ông lão trở lại trước cửa nhà Triệu tiên sinh.
“Một mồi lửa là hết sạch rồi, trời không có mắt, không có mắt!”
Ông lão run rẩy, giọng nói mang theo sự hận thù, một nỗi hận thù phức tạp, hận trời hận đất hận người hận bất công, tất cả đều nằm trong bốn chữ trời không có mắt này.
“Chắc chắn là Lưu Lệ sai người làm.”
Khi ông lão nói ra cái tên này, sự căm hận cũng đạt đến đỉnh điểm.
Diệp Vô Khả từng nghe nói Lưu Lệ là ai, vốn là một tiểu lại hương thừa ở trấn này, quan lại cũ thời Sở, là một kẻ không có phẩm hàm gì.
Sau khi Đại Ninh thành lập, thực ra những nơi như Song Sơn Trấn vẫn chưa được quan tâm lắm, nơi đây hẻo lánh và nghèo khó, ngay cả người phía bên nha huyện sử dụng cũng đa phần là người cũ thời Sở, Lưu Lệ cũng nhờ vậy mà được giữ lại.
Tên Lưu Lệ này ở Song Sơn Trấn làm đủ mọi chuyện xấu xa, không có cô nương nhà nào có thể thoát khỏi bàn tay độc ác của hắn ta và đám thủ hạ của hắn ta, những người dân khác, cho dù chỉ là chửi thầm hắn ta sau lưng, nếu bị hắn ta biết cũng sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ.
Khoảng hai năm sau, quan tân nhiệm do Đại Ninh phái đến bắt đầu thanh tra tệ nạn cũ, Lưu Lệ làm quá nhiều chuyện xấu tự biết khó sống nên dứt khoát tập hợp đám thủ hạ năm xưa chạy vào núi làm thổ phỉ.
hương thừa Lý Tại Nghiên mới đến trấn biết Lưu Lệ tội ác tày trời nên đã tổ chức hương dũng truy bắt, đi đầu xông pha, sau khi giết được mấy tên sơn tặc lại không may rơi vào tay bọn chúng, bị bọn chúng mổ bụng moi gan, nhân lúc đêm tối ném xác về trấn.
Lưu Lệ sai người truyền lời trong trấn, bất kể ai đến Song Sơn Trấn làm quan, nếu còn dám truy tra hắn ta đều sẽ có kết cục như vậy.
hương thừa thứ hai, Miêu Tân Tú, sau khi đến nghe người ta kể lại những lời này, người dân đều cho rằng hương thừa mới đến sẽ không đi truy bắt Lưu Lệ nữa, nhưng câu nói đầu tiên mà vị hương thừa trẻ tuổi này nói lại là... Ai muốn giúp ta thì đi theo ta, không ai muốn đi theo ta thì ta vẫn đi, ta dám một mình đến đây thì cũng dám một mình vào núi.
Sáng sớm ngày hôm sau, vị hương thừa này thực sự thu dọn đồ nghề rồi một mình xông vào rừng sâu núi thẳm.
Áp sơn nguy hiểm hơn nhiều so với Đại Từ Bi Sơn, đừng nói là đi bắt hung thủ, ngay cả việc một mình vào rừng sâu đi một vòng, phần lớn cũng sẽ không trở về được.
Sau khi bàn bạc, người dân đã chọn ra mấy chục tráng đinh cùng nhau vào núi tìm Miêu Tân Tú, đi ba ngày, cuối cùng cũng tìm thấy ông ta trong rừng sâu, đã hấp hối.
Bên cạnh Miêu Tân Tú có sáu bảy thi thể của sơn tặc, ông ta bị trúng mấy nhát dao không còn sức truy đuổi, ngồi dựa vào gốc cây, trong tay ông ta vẫn nắm chặt một thanh hoành đao.
Người dân đưa Miêu Tân Tú về trấn, là Triệu tiên sinh đã cứu lại một mạng cho ông ta.
Có người hỏi Miêu Tân Tú tại sao lại có lá gan lớn như vậy, một mình dám vào núi bắt giặc, Miêu Tân Tú trả lời rằng... Ta xuất thân từ chiến binh quân Ninh, Hương thừa Lý Tại Nghiên tiền nhiệm cũng vậy, lúc đầu bọn ta nhập ngũ là vì nghe theo những gì Bệ Hạ nói, quân Ninh được xây dựng nên vì thiên hạ bá tánh.
Có giặc không bắt, có ác không trừ, làm binh làm quan như vậy, chúng ta không có mặt mũi nào gặp Bệ Hạ.
Sau này người dân Song Sơn Trấn mới biết, lúc đầu Miêu Tân Tú được phân đến nha huyện làm bộ đầu, khi đó bộ khoái thời Sở cũ vì không chịu được khổ cực, hơn nữa không nhận được lợi lộc gì nên đã lần lượt rời đi, trong nha huyện chỉ còn Miêu Tân Tú và Lý Tại Nghiên chống đỡ.
Không bao lâu sau, Lý Tại Nghiên được điều đến Song Sơn Trấn làm hương thừa, không bao lâu nữa lại chết ở Song Sơn Trấn.
Bộ đầu Miêu Tân Tú tự mình xin đến Song Sơn Trấn này, đến mức từ bỏ cả chức bộ đầu.