Trang Vô Địch cười nói: “Cả đời ta nếu có chút tâm tư gì thì chỉ có ba người không giấu được, ba người này còn là một nhà, Bệ Hạ chỉ cần liếc mắt nhìn ta một cái là biết ta nghĩ gì, Hoàng hậu nương nương cũng vậy, Thái tử cũng vậy.”
Hắn ta nói: “Năm đó đi theo Bệ Hạ chinh chiến liên tục, trên người có không ít vết thương nhưng ta không cảm thấy đó là lúc nên lui xuống, vì những gì ta có thể làm, người khác làm không được.”
“Hiện tại những vết thương trên người đều đã lành lặn cả rồi, nhưng ta lại một lòng muốn lui về ở ẩn, là vì thời đại thiên hạ đang không ngừng tiến bộ, ta già rồi, tư tưởng không theo kịp nữa rồi.”
“Ta sẽ không xin từ chức vì bệnh tật, chỉ xin từ chức vì bản thân không thể đảm đương được nữa, hơn nữa, ta ở vị trí đại tướng quân này cũng đã mười mấy năm, hưởng thụ hết vinh hoa, cực kỳ thỏa mãn, nếu có thể lui xuống vào thời điểm thích hợp, vậy thì lại càng tốt đẹp.”
Thái tử trầm mặc một lát rồi nói: “Trang thúc thúc có muốn trở về Trường An cùng ta không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây