“Trả đồ cho tôi.” Biết mình bị lừa, việc đầu tiên Trần Văn làm chính là đòi ngọc bội.
“Đây là di vật của mẹ tôi, còn chưa đến lượt Trần gia bảo quản.” Thời Miên liếc mắt nhìn hắn một cái, “Hay là Trần thiếu gia muốn hôn lễ ba ngày nữa có thêm một người tham gia? Tôi thì không ngại, chỉ là không biết Trần phu nhân nhìn thấy tôi, người mà bà ta ghét cay ghét đắng, có tức chết hay không? Hay là Trần thiếu gia muốn hôn lễ biến thành tang lễ, trực tiếp kế thừa gia sản?”
“Cao Miên!” Trần Văn lần đầu tiên bị lừa nên thẹn quá hóa giận, còn muốn nói gì đó thì thấy có người gọi tới, ngay lập tức trở nên bối rối. Chỉ là trước khi rời đi hắn vẫn không quên buông lời độc địa. “Chẳng trách không ai thèm cô, chỉ có thể xứng đôi với tên trai bao!”
“A.” Thời Miên nhìn theo bóng lưng hắn ta rời đi, chuyện của sáng mai đã giải quyết xong trước thời hạn, vậy chẳng phải chiều nay có thể đi rồi sao?
“Chị!” Trần Văn vừa đi, Thời An Tân liền cầm một thứ đi ra, kéo cô vào phòng, nhét thứ trong tay vào lòng cô, “Chị mau thay vào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây