Nghĩ đến anh cả trong phòng không có chuyện gì, Thời Miên bỗng cảm thấy hơi áy náy, dù sao cũng là người nhà đánh người khác, lục tìm trong nút không gian đeo trên người, không thấy thuốc chữa bệnh, cuối cùng lấy ra một lọ thuốc để trong ngọc bội đưa cho đối phương.
“Cảm ơn.” Vu Phong Lăng nhận lấy nhưng không vội dùng.
“Tôi đi trước đây.” Vết thương đó trông có vẻ một hai ngày sẽ không khỏi được, nhiều nhất là chỉ giảm đau, càng nghĩ càng áy náy, Thời Miên quyết định chuồn thẳng.
Dành bốn ngày đi một vòng quanh quân khu, Thời Miên phát hiện ra mẻ hạt giống cô nuôi đã nảy mầm và có thể gieo trồng được rồi.
Dụng cụ phù hợp nhất là khay ươm, Thời Miên nhất thời không tìm thấy, dứt khoát dùng dụng cụ có sẵn ở nhà tự làm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây