Thời Miên xoay xoay chiếc vòng tay thông minh trên cổ tay, nghe được vài câu lọt ra từ hành lang “dỗ dành cô ta chơi”, “đưa về”, nhịn không được mỉm cười.
“Miên Miên.” Trần Văn cúp điện thoại quay lại, vừa nhìn đã thấy nụ cười của cô, tim đập hụt một nhịp, “Chờ một lát là có thể lấy đến rồi.”
“Ừm......” Thời Miên nhìn hắn từ trên xuống dưới, mãi đến khi nhìn đến mức hắn toàn thân không được tự nhiên mới thu hồi tầm mắt, “Vậy thì ở đây đợi một chút.”
Thời Miên không muốn để hắn vào nhà, cô cảm thấy bẩn.
“Được được được.” Nghĩ đến trong nhà cô còn có một người có tinh thần thể, Trần Văn vội vàng gật đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây