“Được.” Thời An Tân nhìn đống đồ dự thu trong ngực, ánh mắt sáng lên, quả nhiên chị đối với hắn là tốt nhất.
“Đi đi.” Thời Miên vỗ vai hắn, sau đó tự mình đi tìm thợ rèn.
“Lão Lý, có thể giúp tôi rèn một cái móc câu không?” Thời Miên vừa nói vừa đưa một khối than tinh qua.
Ánh mắt lão Lý từ lúc cô lấy than tinh ra đã không rời khỏi tay cô, nhìn thấy than tinh đến trước mắt, lập tức gật đầu: “Có thể.”
[Độ thiện cảm của thợ rèn +3.]
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây