“Vu Phong Mộc?” Đoán rằng đối phương hẳn là nghe thấy tiếng của Tiểu Nếp Cẩm, Thời Miên đáp lại.
“Là tôi.” Vu Phong Mộc từ sau một cái cây đi ra, tiến lại gần thấy cô đang ôm một con non trong lòng, đột nhiên dừng lại.
Vu Phong Mộc nhìn Thời Miên, lại nhìn Trần Nam Nam vài lần, cuối cùng dời mắt sang Tiểu Nếp Cẩm và gấu trúc.
Thời Miên không hiểu sao lại hiểu được ý của hắn từ thái độ của hắn.
Anh ta đang nghi ngờ đây là trò chơi hay là thực tế, Thời Miên cúi đầu nhìn tư thế của mình, cũng có một khoảnh khắc nghi ngờ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây