“Nhiều thế ư???” Tư Xảo ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó tin.
“Đúng vậy, công cụ chung mỗi người hai mươi tám điểm, cơm tối hôm qua và sáng nay mỗi bữa hai điểm.”
“Hôm qua tôi không ăn.” Tư Xảo phản bác.
“Cuối cùng là cô đổ đi.” Thời Miên đứng dậy, cô từ đầu đã không định làm kẻ ngốc, mấy người khác mỗi ngày ra ngoài ít nhất cũng cố gắng hết sức, đồ mang về không đủ, cô có thể giúp bù đắp một chút nhưng Tư Xảo lấy cớ bị thương cứ ngồi đây, từ đầu đến cuối đồ ăn cũng không mang ra ngoài, làm gì có chuyện tốt như vậy?
Những điểm này còn chưa tính tiền công của cô, Thời Miên xoa xoa cổ tay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây