Lấy bụng mình mà suy bụng ta, Thời Miên cảm thấy nếu có một người mượn cớ bị thương, bắt cô nhường chỗ mà cô đã xếp hàng vất vả mới có được thì cô ước chừng sẽ phát điên mất. Vì vậy, ý tưởng này không khả thi.
Thời Miên nhìn xung quanh: “Cô cứ chờ ở đây.” Nói xong, cô đi sang hành lang đối diện tìm giáo viên.
Cô trình bày vấn đề, đặc biệt nhấn mạnh rằng vết thương ở chân của Tư Xảo quá nghiêm trọng, nếu xếp hàng lâu sẽ trở nên tệ hơn.
“Thế à” giáo viên cũng không phải là người không biết lý lẽ, nghe đến đây thì suy nghĩ một chút: “Trong phòng tôi có một phòng riêng, hay là để bạn học của em qua đây?”
“Cảm ơn ạ.” Thời Miên lập tức ra ngoài đưa Tư Xảo sang đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây