Lưu Nghị Hành nhìn bình thuốc, lại nhìn Vu Phong Lăng.
“Chia trước đi.” Vu Phong Lăng gật đầu, “Miên Miên, con này cho em.” Nói xong liền đưa con chồn tuyết lại đây.
Thời Miên nhìn con chồn tuyết trở lại trong tay mình, cẩn thận sờ sờ, có lẽ là do còn nhỏ tuổi, xúc cảm trên người rất thoải mái.
Chồn tuyết bị Tiểu Nếp Cẩm dọa đến mức không dám lên tiếng, ngoan ngoãn nằm trên người Thời Miên.
Thời Miên nhìn kích thước của hai con, so với nhau thì con chồn tuyết có vẻ lớn hơn một chút, chỉ là sự can đảm này không có cách nào so sánh được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây