“Vãn Vãn nói vòng tay rất đẹp.”
“Nói thói quen đi, vòng tay gì mà vòng tay chứ!” Lão Tạ vốn đã khẩn trương, nghe được cô nói một câu như vậy, hoảng sợ không nhẹ, lập tức hô lên, “Tống Ngọ, ông nói với cô ấy, tôi có tật xấu này hay không?”
“Có.” Tống Ngọ nói xong lập tức đặt ánh mắt trên sách, phảng phất trong sách có chuyện gì đặc biệt thú vị.
“Tôi đã nói rồi mà, không có cái...” Lão Tạ lời nói đến một nửa, đột nhiên nhận ra, “Ông nói cái gì?” Vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Tống Ngọ.
“Bác ấy nói có.” Thời Miên đem lời nói ra, “Lão Tạ, hiện tại ông còn chưa tới tuổi rụng tóc, đưa rượu cho tôi trước đi. Đợi thêm hai ngày nữa, tôi trồng ra hà thủ ô tốt hơn cho ông, chẳng phải tốt hơn sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây