Thiên Hạ Đệ Nhất Trữ Hàng

Chương 7:

Chương Trước Chương Tiếp

Thời Cẩm đã hết hy vọng, vì con mà cố gắng gượng ép, vợ chồng hai người mặt ngoài hòa thuận, nhưng công việc kinh doanh lại rất tốt, sau khi Thời Cẩm sinh thì cơ thể đã không còn được như trước, dù sao cũng là người được gia đình dốc lòng bồi dưỡng, bà cố gắng cắn răng giành lấy một nửa cổ phần từ Cao Tín Thực, nhưng chưa kịp đợi nguyên chủ trưởng thành.

Thời Cẩm qua đời, tài sản đều để lại cho nguyên chủ, Cao Tín Thực trở thành người giám hộ duy nhất, cổ phần đều do ông ta thay mặt quản lý.

Cao Tín Thực vốn dĩ không phải người tốt, sự áy lỗi với vợ kiên trì được vài năm đã sớm không còn, huống chi đối phương còn giành tiền với mình, một năm sau khi Thời Cẩm qua đời ông ta liền cưới người vợ hiện tại, kèm theo một đứa con gái bằng tuổi nguyên chủ, con ruột.

Về phần cổ phần, công ty còn không có nói gì đến cổ phần, Cao Tín Thực quả thật đủ tàn nhẫn.

Chuyện còn lại, Thời Miên cảm thấy trong lòng buồn bực, lắc đầu không muốn nghĩ nữa, nguyên chủ tuy đã không còn nhưng chấp niệm nào đó vẫn còn lưu lại, hệ thống đưa cô đến đây cũng đã nói, hoàn thành chấp niệm của nguyên chủ thì cơ thể cô mới có thể khỏe lại, chỉ là không nói rõ chấp niệm là gì đã bỏ đi.

Thời Miên chỉ có thể từng bước thực hiện, trong trí nhớ nguyên chủ rất ngưỡng mộ cuộc sống đại học, vì lên đại học có thể thoát khỏi gia đình, Thời Miên xoa xoa mi tâm, đại học đã được đưa vào phạm vi giáo dục bán phần bắt buộc, chỉ cần tự trả một nửa học phí là được.

Sau khi nguyên chủ cãi nhau với gia đình đã không mang theo một đồng nào ra khỏi nhà, huống chi là học phí cao ngất ngưởng lên đến hơn vạn đồng tiền chung, vì sức khỏe yếu nên không thể ra ngoài làm việc, công việc cường độ cao có thể khiến cô ấy không nhận được đồng lương tháng đầu tiên, tâm trạng u uất cộng thêm kích động ngày hôm đó, trực tiếp không chịu đựng nổi nữa.

Thời Miên thở dài, bây giờ việc đầu tiên chính là đóng học phí, còn một tháng rưỡi nữa là đến tháng chín nhập học, trong khoảng thời gian này cô phải kiếm đủ một vạn đồng tiền chung, cũng chính là một trăm đồng vàng trong game. Chia đều ra mỗi ngày chính là ba đồng vàng, nhìn thì có vẻ không khó, nhưng tỉ lệ rơi vật phẩm các loại tài nguyên trong game [Tương Lai] cô vẫn chưa rõ, tiền kiếm được hôm nay phần lớn là do may mắn.

Về phần kiếm tiền, e rằng không có mấy người giống như nhóm kẻ ngốc hôm nay, một ngày làm ăn được hai đơn hàng cũng là trùng hợp, về sau độ khó nhiệm vụ tăng lên, bản thân có thể thăng cấp hay không cũng không nói trước được.

Thời Miên đang nghĩ đến những chuyện này, trí não đột nhiên vang lên.

[Dịch dinh dưỡng bạn đặt mua đã được giao hàng thành công, vui lòng kiểm tra kịp thời.]

Thời Miên hoàn hồn, xoa xoa cái bụng đã bắt đầu kêu réo, mở cửa đi ra ngoài lấy.

Sự khác biệt lớn nhất giữa nơi này với nơi cô ở kiếp trước có lẽ là thói quen sinh hoạt, nhịp sống nhanh, giao tiếp giữa người với người ngày càng ít, chuyển phát nhanh sẽ được giao đến tủ đựng đồ trước cửa, người máy giao hàng thường sẽ không dừng lại.

Thời Miên ra ngoài mới phát hiện trước cửa có một thanh niên 16 17 tuổi, tay cầm thùng chuyển phát nhanh.

Thời Miên ngẩn người, phí vận chuyển do con người thực hiện gấp mấy chục lần robot, số tiền mình bỏ ra còn không đủ một lần vận chuyển này, bên bán làm vậy thật sự có lời sao?

“Tiểu thư Thời Miên phải không ạ? Đồ của cô đây.”

“À, được.” Thời Miên hoàn hồn, dùng trí não của mình xác nhận với đối phương, sau khi ký nhận thành công thì nhận lấy thùng hàng.

Mười bình dinh dưỡng thông thường không nặng lắm, Thời Miên nói lời cảm ơn, đóng cửa lại.

Thời Miên không biết là sau khi cô đóng cửa, người bên ngoài còn đứng đó hồi lâu mới rời đi.

Về đến nhà, việc đầu tiên là bóc thùng hàng, cho dù đã sống lại một đời thì Thời Miên vẫn luôn thích thú với việc bóc hàng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)