Tuy nhiên, hình như đám trẻ nhà mình không nghịch ngợm đến vậy. Thời Miên nghĩ đến hai đứa con của anh hai, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ăn sáng, sau khi ăn sáng xong thì đi học, chưa từng một lần than vãn, lúc về nhà thì yên lặng làm bài tập, đợi đến khi làm bài tập xong mới ra ngoài chơi.
Điều này cũng có liên quan rất lớn đến cách giáo dục của gia đình, bởi vì mọi người trong nhà đều rất tuân thủ thời gian. Thời Miên đột nhiên cảm thấy người tự do nhất nhà có lẽ là mình, bởi vì cô chỉ có lúc ăn cơm mới không đến muộn, còn những chuyện khác căn bản chẳng ai quản.
Lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong lòng, Thời Miên dồn sự chú ý vào hai cha con trước mặt.
“Có nghiêm trọng lắm không?” Mặc dù biết đây là trò chơi, nhưng với thiết lập chân thực như vậy, cô luôn cảm thấy đứa trẻ trước mặt là một đứa trẻ thực sự, giống như Tống Bình Bình.
Hơn nữa, vết thương của cậu bé trông rất rõ ràng, Thời Miên nhìn mà thấy hơi xót xa, liền lấy từ trong ba lô ra một ít thuốc bổ huyết đưa cho cậu bé.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây