“8000 đồng một cây, không mặc cả.” Lão đánh canh vuốt râu, báo giá.
“8000?”
“Ông cướp tiền à?”
Thời Miên cảm thấy tám ngàn vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được, chỉ là cô nhìn không quen người đánh canh như vậy, suy nghĩ một chút: “Thôi, tự tôi trồng.”
“Đúng đấy, Vô Triều, cô trồng được nhiều mà.” Hàn Thịnh cúi đầu nhìn xuống đất, bọn họ vừa mới trồng xuống nhiều như vậy, sau này chiến đội cần thì trực tiếp mua từ Thời Miên không phải tốt hơn sao? “Không mua không mua nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây