Căn phòng mà bọn họ đang ở, tuy rằng ở dưới lòng đất, nhưng bố trí giống hệt như phòng ở bình thường, có bàn có ghế, còn có cửa ra vào, chỉ là không có cửa sổ.
“Vào đi.” Tống Vãn Vãn nghe thấy tiếng gõ cửa, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, đặt bé sâm xuống, “Chuyện gì vậy?”
“Đội trưởng, đã mang bé nhân sâm đến.” Tên thuộc hạ nói, nói xong liền vén áo choàng trên người ra, bên trong là một đứa bé khoảng bảy tám tháng tuổi.
“Đưa cho tôi.” Tống Vãn Vãn nhận lấy đứa bé, phất tay bảo hắn rời đi.
Đợi người rời đi, Tống Vãn Vãn lập tức nhét đứa bé trong ngực vào lòng Thời Miên: “Mộ Mộ, cho cô này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây