Thời Miên cười một tiếng: “Khả năng này tôi không có đâu, hai ngày nay là do vận may, lần sau cường hóa chưa chắc đã thành công.”
“Không sao không sao, như vậy đã tốt hơn thợ rèn nhiều rồi.” Hãn Thanh Nhất Phiến khoát tay, hoàn toàn không để tâm, “Lần sau nhặt được trang bị còn chưa biết là lúc nào.”
“Vô Triều, trang bị thăng cấp của cô, tôi có thể xem thử không?” Trang bị lục trang cường hóa hai lần, thuộc tính đã được tăng lên gần gấp đôi so với ban đầu, nếu không phải sợ bản thân không chịu đựng nổi, Hãn Thanh Nhất Phiến còn muốn tiếp tục.
Tuy nhiên trang bị của bản thân không mạnh, nhìn trang bị của người khác cho đỡ thèm cũng được.
Thời Miên đưa con dao găm cho hắn: “Bốn trăm.”
“435!” Hãn Thanh Nhất Phiến cảm khái một tiếng, “Chỉ riêng lực chiến của vũ khí của cô đã cao hơn của chúng tôi.”
“Con dao găm này dùng không được bao lâu.” Thời Miên lắc đầu, “Trang bị cấp 0 không thể cường hóa.” Cho nên thuộc tính này đã là đỉnh điểm, cũng là lục trang, những lục trang khác có thể tiếp tục cường hóa, cho đến cấp 20, con dao găm trong tay cô lại chỉ có thể duy trì ở cấp 0, cho nên dù có thăng cấp, cũng không bằng lục trang bình thường.
“Tại sao lại không thể thăng cấp?” Hãn Thanh Nhất Phiến nhìn thoáng qua, “Lẽ ra không nên như vậy.”
“Phương pháp thì tôi vẫn chưa tìm được.” Thời Miên lắc đầu, cô cảm giác sẽ có cửa đột phá, chỉ là hiện tại vẫn chưa tìm được mà thôi.
“Chắc chắn sẽ tìm được.” Hãn Thanh Nhất Phiến có một loại tin tưởng không thể giải thích được với cô, cho dù những người khác không tìm được, cô cũng nhất định có thể tìm được phương pháp.
“Hy vọng là vậy.” Thời Miên mỉm cười, vũ khí đầu tiên quả thực rất quý giá, không nỡ vứt bỏ, “Tôi đến thôn nhận nhiệm vụ, giờ mọi người đi đâu?”
“Đi bờ sông bắt vịt, nửa đêm canh ở bờ sông lâu như vậy mà không thấy bóng dáng con vịt nào, lão trưởng thôn này thật không đáng tin cậy mà.”
“Buổi tối vịt đều về nhà rồi mà?” Thời Miên vừa nói vừa lục tìm trong ba lô của mình, “Tôi còn hai con, mọi người cầm lấy dùng trước đi.” Bắt vịt tương đối khó khăn cho nên cô cũng không có quá nhiều đồ dự trữ.
“Vô Triều, cô đúng là ân nhân cứu mạng của tôi!”
“Mọi người cứ từ từ đi, tôi đến chỗ thợ rèn xem thử trước.” Thật ra Thời Miên đang nói dối, bởi vì chuyện nhà ở cô còn chưa chắc chắn nên cũng không định để người khác biết.
“Đi đi đi.” Hãn Thanh Nhất Phiến khoát tay, tuy rằng mới quen biết được vài ngày, nhưng đã quen với việc đối phương đến vô ảnh đi vô tung rồi.
Bước chân của Thời Miên nhanh hơn hai người bọn họ, vào thôn rồi không đến chỗ thợ rèn mà là đi tìm lão trưởng thôn trước.
Lúc cô đến thì ông ta đang phát nhiệm vụ cho người khác, Thời Miên đứng bên cạnh chờ đợi, từ sau khi Hãn Thanh Nhất Phiến nói trò chơi này có thể đoán được lực chiến của người khác, Thời Miên đã quyết định, lúc ra ngoài làm nhiệm vụ hàng ngày sẽ tháo hết trang bị xuống, cho nên không khiến người khác chú ý.
Liên tục hai lần thông qua phó bản, lực chiến của cô tăng lên quá nhanh, cho dù là Hãn Thanh Nhất Phiến cũng không biết lực chiến cụ thể của cô là bao nhiêu. Hiện tại trên người cô chỉ có một đôi giàu chiến, là vì chạy tới chạy lui cho đỡ tốn sức, bình thường cầm trong tay là một thanh kiếm gỗ, trong mắt người khác chính là một người mới bình thường.
Lão trưởng thôn từ lúc cô đến gần đã bắt đầu run rẩy.
Thời Miên giả vờ như không nhìn thấy, chờ ông ta phát nhiệm vụ xong, người chơi phía trước rời đi, cô mới đi tới.
“Tiền thưởng với tiền bồi thường là hai chuyện khác nhau, ông đừng có mà giở trò.”
“Chuyện này…” Vị trưởng thôn lại đưa tay lên vuốt râu.
“Ông còn muốn thêm cả phí tổn thất tinh thần à?” Thời Miên hỏi.
Trưởng thôn lập tức thôi không lề mề nữa: “Người khác ra khỏi khu tân thủ chỉ được cho năm mẫu đất, tôi cho cô thêm hai mẫu nữa, gộp với phần thưởng của cô cho tròn số thế nào?”