“Trước đây tôi cũng không chú ý đến xác suất thành công.” Thời Miên giải thích, cho nên thật sự không phải cố ý đả kích đối phương.
“Tôi biết.” Hãn Thanh Nhất Phiến đã đoán được từ lúc cô tỏ vẻ nghi hoặc, “Tôi chỉ là không ngờ cô có thể cường hóa trang bị trắng lên cấp mười, như vậy hiệu quả cũng gần bằng trang bị lục rồi nhỉ?”
“Thăng cấp rồi.” Thời Miên gật đầu, thuộc tính thăng cấp cộng thêm cường hóa, cuối cùng lực chiến cao hơn trang bị lục thông thường gấp đôi.
“Thăng cấp rồi… thăng cấp rồi…” Hãn Thanh Nhất Phiến lặp đi lặp lại câu này.
Lạc Mộc lên mạng liền nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn Hãn Thanh Nhất Phiến, rồi lại nhìn Thời Miên.
Thời Miên nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt hắn, lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết.
“Hàn Thịnh?” Lạc Mộc lên tiếng.
“Làm gì?” Hãn Thanh Nhất Phiến hoàn hồn.
“Cậu làm sao vậy?”
“Mộc Đầu, tôi nói cho cậu biết, cô ấy… cô ấy là một người kỳ quái!”
Câu nói này vừa thốt ra, không chỉ Lạc Mộc nhìn cậu ta, mà Thời Miên cũng nhìn về phía cậu ta.
“Không phải không phải,” Hãn Thanh Nhất Phiến vội vàng giải thích, “Ý tôi là cô rất may mắn.”
Thời Miên liếc hắn một cái, im lặng cất hết vũ khí vào, quyết định đổi chỗ khác rồi cường hóa, tiện thể tìm ông lão kia.
Cái đình nhỏ trong sân của ông lão kia khá đẹp, dùng để cường hóa còn có thể nhân tiện nghỉ mát.
“Khoan đã!” Hãn Thanh Nhất Phiến vội vàng ngăn cô lại, “Vô Triều cô đừng đi, giúp chúng tôi cường hóa trang bị được không, giá cả dễ thương lượng.”
Thời Miên im lặng quay người lại: “Vậy tôi hỏi cậu một câu.”
“Cô hỏi đi, chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ trả lời hết.” Hãn Thanh Nhất Phiến vội vàng nói, có vẻ như sợ cô không đồng ý.
Nghe câu này, Thời Miên mới quên đi chuyện vừa rồi, dù sao đối phương cũng không để bụng: “Cậu biết làm thế nào để tăng điểm uy tín không?”
“Cô cần điểm uy tín à?” Người lên tiếng là Lạc Mộc.
“Đúng vậy.” Thời Miên đáp, “Tôi muốn thi vào trường Quân đội Tinh Cầu Chủ.”
“Bây giờ của cô là bao nhiêu?” Lạc Mộc tiếp tục hỏi.
Nghe ra đối phương có thể biết gì đó, Thời Miên thành thật trả lời: “100.”
“100?” Hãn Thanh Nhất Phiến kinh ngạc kêu lên, Lạc Mộc cũng nhìn sang.
Thời Miên hơi xấu hổ, bởi vì chỉ cần không phạm pháp thì điểm uy tín sẽ không thấp hơn 100, điểm uy tín hiện tại của cô cho thấy từ lúc trưởng thành đến giờ cô chưa làm gì cả.
Tương đương với việc dùng bút viết hai chữ lên trán - Vô dụng.
“Cô vừa mới trưởng thành à?” So với Hãn Thanh Nhất Phiến, Lạc Mộc bình tĩnh hơn, chỉ kinh ngạc trong giây lát.
“Đúng vậy.” Thời Miên gật đầu.
“Người giám hộ đâu?” Lạc Mộc cau mày, “Không có người giám hộ?”
“Hả?” Thời Miên sửng một chút, chợt nhận ra điều này có thể liên quan đến điểm uy tín, lặng lẽ trả lời, “Đã cắt đứt quan hệ rồi.”
“Vậy thì chuyện này hơi khó.” Hãn Thanh Nhất Phiến nói xong liền quay sang hỏi Lạc Mộc, “Mộc Đầu, anh cậu có thể giúp được không?”
“Anh ấy không cho đi cửa sau đâu.” Lạc Mộc lắc đầu.
“Đây không phải là trường hợp đặc biệt sao?” Hãn Thanh Nhất Phiến nói, “Cậu về nhà nói chuyện với anh cậu đi, bao lâu nay Vô Triều chỉ nhờ chúng ta mỗi việc này thôi.”
Thời Miên ở bên cạnh im lặng lắng nghe, thật ra trong lòng có chút cảm động, ban đầu cô chỉ muốn hỏi xem có cách giải quyết nào không, không ngờ hai người lại suy nghĩ cho cô nhiều như vậy.
“Cả bên cha mẹ và họ hàng đều cắt đứt quan hệ rồi sao?” Lạc Mộc suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi.
Nghe ra sự thận trọng trong lời nói của hắn, trong lòng Thời Miên không có gì phức tạp: “Mẹ tôi mất rồi, cha tôi nuốt hết tài sản, vì vậy tôi đã cắt đứt quan hệ với bên đó.”
Hai người đều không phải kẻ ngốc, nghe mấy lời này là có thể tưởng tượng ra được nội dung cụ thể.
“Vậy thì…” Hãn Thanh Nhất Phiến do dự, “Để tôi về nhà nghĩ cách, Vô Triều, bây giờ cô có ở Tinh Cầu Chủ không?”