Thời Miên bước nhanh hơn, Tiểu Nếp Cẩm trong lòng cảm nhận được hơi thở quen thuộc lại bắt đầu bồn chồn.
“Ngoan, lát nữa sẽ làm đồ ngon cho mi.” Thời Miên xoa xoa Tiểu Nếp Cẩm, có lẽ là mới vào trò chơi chưa có cảm giác an toàn, Tiểu Nếp Cẩm còn nhõng nhẽo hơn lúc ở bên ngoài.
Nhưng mà trong trò chơi lại hỗ trợ mình rất nhiều, chỉ cần nhìn điểm này là có thể bỏ qua chút nhõng nhẽo này rồi. Dù sao thì những thứ mình trồng ra đều là để ăn, cho người khác ăn với cho Tiểu Nếp Cẩm ăn thì có gì khác nhau đâu? Hơn nữa cho Tiểu Nếp Cẩm ăn còn có lợi cho mình.
Dỗ dành Tiểu Nếp Cẩm xong, Thời Miên vừa vào nhà đã thấy bé sâm dẫn theo mấy đứa nhỏ khác đang đứng chờ trong sân.
Trạng thái của đứa nhỏ mà Tống Vãn Vãn mang về cũng đã thay đổi, trước đó là [Đứa trẻ mất tích – người sống chớ tới gần], bây giờ là [Đứa trẻ mất tích - Tống Bình Bình].
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây