“Nhiều vậy sao?!”
“Đúng vậy, nghe nói không chỉ có chỗ chúng ta như thế này đâu, những nơi khác cũng vậy, thậm chí còn nhiều hơn chúng ta nữa, trấn chúng ta cần ít thuốc là vì chỉ có một hiệu thuốc của chúng ta, dân số trong trấn cũng ít nên mới được đặc biệt chiếu cố đấy. Nhiệm vụ của trấn bên cạnh là hơn hai mươi xe, nghe nói bây giờ còn chưa gom đủ được một nửa.” Tiểu nhị thở dài, động tác lau kệ cũng chậm hẳn.
Thời Miên nghe ngóng tin tức xong bèn đi ra ngoài, vừa đi vừa tính toán theo lượng dược liệu cần dùng để luyện thuốc của mình, một xe thuốc có thể luyện ra được khoảng mười lăm bình thuốc, vậy mười mấy xe cũng phải được hơn hai trăm bình.
Đây mới chỉ là số lượng của một trấn tân thủ thôi, một khu tân thủ có kết nối với mười mấy trấn tân thủ, một năm cần nhiều dược liệu như vậy, tính ra mỗi ngày phải gần mười bình.
Hôm nay cô ở hiệu thuốc trong khu tân thủ chưa đến mười phút đã có hai người đến mua, tính ra thì vẫn còn thiếu rất nhiều, nhưng có người nói rằng mặc dù các hiệu thuốc khác bán ít thuốc hơn nhưng ngày nào cũng thu mua rất nhiều dược liệu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây