Thời Miên đồng ý, dẫn đứa trẻ bên cạnh Tống Vãn Vãn vào trong: “Vãn Vãn, cô đi đi.” Sợ cô nàng đi muộn sẽ không tìm thấy manh mối.
“Tạm biệt Mộ Mộ.” Tống Vãn Vãn có chút không nỡ, nói một tiếng rồi xoay người rời đi.
“Tên này phải canh chừng cho kỹ, không thể để hắn chạy trốn nữa.” Tiền đại nương so với vừa rồi đã khá hơn một chút, tuy nhiên vẫn nhìn Liễu A Cửu, nghiến răng nghiến lợi, “Quả nhiên là có bản lĩnh, vậy mà có thể chạy ra từ trong đại lao của quan phủ.”
Thời Miên vội vàng an ủi bà, ánh mắt liếc thấy trưởng thôn vẻ mặt lo lắng nhìn về phía này, suy nghĩ một giây, quyết định để trưởng thôn đến: “Tiền đại nương, hay là người đến chỗ trưởng thôn hỏi thăm thử, lúc trước đứa bé mất tích ở đâu, đợi Vãn Vãn dẫn người liên lạc bên kia đến thì trực tiếp thẩm vấn, mau chóng tìm được đứa nhỏ.”
“Đúng, tôi đi hỏi.” Tiền đại nương lúc này cũng không còn để ý đến mâu thuẫn trước đó của mình nữa, khóa cửa một cái, trực tiếp đi tìm trưởng thôn hỏi chuyện.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây