Thiên Hạ Đệ Nhất Trữ Hàng

Chương 36:

Chương Trước Chương Tiếp

Vừa nghĩ đến việc mình chẳng làm gì mà ở nhà cũng cần tới 1000 đồng tiền chung, Thời Miên liền cảm thấy đau lòng muốn thổ huyết.

Thời Miên chưa từng trải qua cảm giác thiếu tiền như vậy, dù là lúc còn ở trại trẻ mồ côi, lúc đó mặc dù không có tiền nhưng không phải trả nợ.

Số tiền học phí mà cô đã vất vả lắm mới tiết kiệm được! Nhà họ Cao chết chắc rồi! Thời Miên nghiến răng ken két, nếu không phải do Cao Tín Thực, nguyên chủ bây giờ hoàn toàn là một tiểu công chúa hạnh phúc.

Trước khi qua đời, Thời Cẩm đã để lại cho nguyên chủ không ít tài sản, nhưng nguyên chủ chưa đủ tuổi, cổ phần và tài sản đều do Cao Tín Thực thay mặt quản lý.

Từ khi Thời Cẩm qua đời cho đến khi nguyên chủ trưởng thành, trong suốt mười mấy năm đó, Cao Tín Thực vẫn luôn giở trò sau lưng, đầu tiên là cắt đứt chuỗi vốn của công ty khiến công ty phá sản, sau đó bán hết nhà cửa đứng tên nguyên chủ, lấy tiền đi đầu tư.

Lúc đó nguyên chủ chưa đầy bảy tuổi, lúc mẹ kế mới vào cửa thái độ đúng là không tệ, nguyên chủ ngây thơ vô số tội căn bản không biết tài sản của mình bị người ta lừa gạt mấy lần.

Vài ngày trước khi trưởng thành, khi nghe được tin này, nguyên chủ gần như đã tiêu hết toàn bộ số tiền mình có để thuê người tìm chứng cứ. Chỉ là mười mấy năm, đủ để Cao Tín Thực chuyển hết tài sản, thời gian càng lâu, số tiền còn lại của nguyên chủ cũng không đủ để điều tra.

Cuối cùng, việc đầu tiên mà nguyên chủ làm sau khi cãi nhau với gia đình và chuyển ra ngoài là vay tiền mua căn nhà này, chỉ là chưa ở được ba tháng thì đã qua đời.

Thời Miên xoa xoa cái đầu hơi đau, ban đầu cô cứ tưởng cộng thêm tiền đi đường và sinh hoạt phí tháng đầu tiên là đủ, bây giờ xem ra còn lâu mới đủ.

Ít nhất phải cộng thêm hai tháng tiền nhà, Thời Miên rốt cuộc cũng hiểu tại sao người hiện đại lại áp lực như vậy, chỉ một khoản vay mua nhà thôi cũng đủ khiến người ta không thở nổi.

Còn hai tiếng nữa là mười hai giờ, Thời Miên ngáp một cái, hay là ngủ trước đã, không có tinh thần thì lát nữa vào phó bản cũng không qua nổi. Tuy nhiên trước khi ngủ, Thời Miên đã điều chỉnh trí não sang chế độ không làm phiền, kích thích như vậy một lần là đủ rồi, Thời Miên không muốn trải qua lần thứ hai.

Chỉ là không biết có phải do chuyện vừa rồi hay không, Thời Miên nằm mãi mà không ngủ được, cuối cùng cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ, đến giờ lên mạng.

Ngáp một cái tắt chuông báo thức, đợi đến lúc rửa mặt xong quay lại Thời Miên mới nhớ ra vừa rồi trực tiếp điều khiển bằng giọng nói là được rồi...

Vẫn chưa quen lắm, Thời Miên sờ soạng chui vào khoang trò chơi, trước khi vào khoang theo thói quen liếc nhìn trí não một cái, một loạt cuộc gọi nhỡ hiện lên.

Cái này... Thời Miên do dự một chút, chưa nghĩ ra có nên gọi lại hay không, nhưng nhìn thời gian gọi đến, đều là một tiếng trước, bây giờ gọi lại hình như hơi sai thời điểm.

Thời Miên suy nghĩ một chút, soạn một tin nhắn gửi qua.

[Mười giờ sáng mai có thời gian.]

Xử lý xong việc này mới vào game, Hãn Thanh Nhất Phiến đã đợi từ sớm, trong khoảng thời gian cô không online, hắn lại gửi thêm mấy tin nhắn nữa, đều là hỏi vị trí.

Thời Miên nhìn xung quanh, vẫn là nhà trưởng thôn nơi cô offline, đứng dậy đi ra ngoài, còn chưa ra khỏi cửa đã thấy ông lão trưởng thôn kia sau khi phát hiện ra mình thì vèo một cái chạy mất.

“Tôi lại không kiếm chuyện với ông.” Thời Miên bất đắc dĩ nói.

Chỉ là ông ta vẫn không để ý tới cô, vẫn chạy mất.

Thời Miên mỉm cười, đi tới cửa mới gửi tọa độ cho Hãn Thanh Nhất Phiến, chưa đến hai phút, Hãn Thanh Nhất Phiến cùng mấy người đã tới.

“Vô Triều, cô lại thăng cấp rồi à?” Hãn Thanh Nhất Phiến hỏi.

“Cậu nhìn ra được sao?” Thời Miên nhớ rõ hôm qua mình đã tìm được phím ẩn, có thể ẩn cấp bậc và lực chiến, chẳng lẽ quên ẩn rồi? Thời Miên kiểm tra một chút, phát hiện mình không quên, hiện tại đang trong trạng thái ẩn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)