“Đúng, phải như vậy.” Lão đại phu gật đầu, “Công dụng của em bé nhân sâm còn nhiều hơn cả nhân sâm, bình thường nhớ tắm rửa cho nó thường xuyên, một ngày tắm ba lần, giữ lại nước tắm, đó chính là canh nhân sâm. Lúc nó khóc thì nhớ nhanh tay một chút, hứng lấy nước mắt. Một năm rụng tóc một lần, nhớ giữ lại, đến lúc đó để dành cho vào thuốc.”
“Một năm rụng tóc một lần?” Thời Miên nhìn trên đầu bé sâm, chẳng lẽ sẽ lần lượt rụng hết sao?
“Đúng vậy, năm nay rụng năm sau mọc lại.” Lão đại phu gật đầu, “Số tóc này đều là lá nhân sâm, có công dụng rất lớn, giữ gìn cho tốt.”
Thời Miên nhìn em bé nhân sâm đã sợ đến mức không biết khóc nữa, nhất thời không biết mang đứa nhỏ đến đây có phải là một quyết định đúng đắn hay không, không mang đứa nhỏ đến thì lão đại phu không biết mình có bé nhân sâm, sẽ không nói nhiều như vậy. Mang đến rồi, nói thì đủ rồi, nhưng lại để đứa nhỏ biết sau này tóc mình sẽ rụng hết.
Trong lúc cấp bách, Thời Miên đột nhiên nhớ tới bộ tóc giả trong ba lô của mình, lập tức lấy ra dỗ dành đứa nhỏ: “Rụng thì cứ rụng đi, sau này tóc rụng hết thì đội cái này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây