“Không…” Trưởng thôn lắc đầu.
Chưa kịp nói hết câu Thời Miên đã ngáp một cái rõ to, dù sao cũng chạy gần ba tiếng đồng hồ rồi. Ngáp xong, cô thuận tay đặt lên bàn đá bên cạnh.
“Rắc…”
Nghe thấy tiếng động, Thời Miên cúi đầu xuống nhìn, không biết là do bàn đá kém chất lượng hay do cô vừa rồi dùng lực quá mạnh, mà cái bàn đá đang yên đang lành bỗng vỡ làm đôi.
Rút tay về trong sự ngại ngùng, Thời Miên tự nhủ nhất định không phải do mình, mà là do cái bàn quá mỏng manh. Cái chòi này không che được nắng, bàn đá thì ngày ngày hứng chịu mưa gió nên đã bị phong hóa, chỉ là trùng hợp thay mình lại chạm vào nó mà thôi.
“Bồi thường! Tôi bồi thường ngay đây!” Trưởng thôn run rẩy nói, sợ rằng giây tiếp theo mình sẽ chung số phận với cái bàn đá.
Thời Miên định nói gì đó thì thôi, thản nhiên ho một tiếng: “Bồi thường thế nào?”
“Bồi thường…” - Lúc này, trưởng thôn cũng không biết quyết định thế nào, đành hỏi - “Cô muốn gì nào?”
Thời Miên hơi do dự một chút, [Tương Lai] tuy chỉ là trò chơi nhưng ai cũng biết tiềm năng phát triển sau này rất lớn, nếu trưởng thôn đã hỏi rồi, hay là mình thử đưa ra yêu cầu?
Nhưng mà độ thiện cảm là một vấn đề, Thời Miên trước tiên liếc nhìn danh sách bạn bè, độ thiện cảm của trưởng thôn thì không thay đổi, nhưng mà cái cột sợ hãi 60 đằng sau là sao?
Trò chơi này không phải là quá chân thật sao? Thời Miên không rõ giới hạn ở đâu, nhưng mà có được là tốt rồi, nếu có thể lừa trưởng thôn một vố hình như cũng không thiệt...
“Xem ở thành ý của ông.” Thời Miên thản nhiên nói.
“Tôi sẽ trả cho cô ba mẫu đất!” Trưởng thôn vẻ mặt thống khổ nói.
“Nếu không phải tôi thông minh chạy ra được thì bây giờ còn đang ở trên núi đấy, tự do của tôi chỉ đáng giá ba mẫu đất thôi sao?” Thời Miên cảm thấy vẫn có thể mặc cả được.
“Vậy thêm cái nhà này nữa! Của cải khác tôi không còn!” Trưởng thôn ôm lấy ngực.
Chỉ là biểu cảm này có chút giả trân, Thời Miên phát hiện cho một căn nhà còn không đau lòng bằng ba mẫu ruộng, trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ lại có âm mưu gì sao?
“Biểu cảm giả quá, cái nhà này có phải là phần thưởng gì không?” Thời Miên vẻ mặt nghi ngờ nhìn ông ta chằm chằm, cô luôn cảm thấy trưởng thôn không rộng rãi như vậy, trừ khi có lý do bất đắc dĩ nào đó mới phải đưa cho cô.
“Ặc,“ Không ngờ lại bị cô đoán trúng, trưởng thôn lại bắt đầu vuốt râu, biểu cảm cũng không còn vẻ đau lòng như vừa rồi, “Chúc mừng cô trở thành người chơi đầu tiên ở khu Tân Thủ đạt mốc 1000 lực chiến, phần thưởng là một căn nhà, ba mẫu ruộng tốt.”
“Vậy còn chuyện sơn tặc thì sao?” Thời Miên hỏi.
“Chuyện sơn tặc đó...” Trưởng thôn vuốt râu hai cái, vừa định lên tiếng thì đột nhiên trước mặt không còn ai, nhìn trái nhìn phải, phát hiện người thật sự offline rồi, buông tay lẩm bẩm một tiếng, “Phần thưởng hậu hĩnh như vậy còn chưa đủ sao? Sao còn muốn bồi thường nữa chứ.”
Thời Miên cũng bị việc offline đột ngột dọa giật mình, nhưng sau đó lo lắng ập đến, thời gian chơi game hôm nay không còn một chút nào, tuy giữa chừng có thông báo nhưng đã bị cô tắt đi.
Nghĩ đến vừa rồi mình còn đang mặc cả với trưởng thôn, không biết đến ngày mai online ông lão còn thừa nhận hay không. Nhưng nếu là thật thì căn nhà kia là của cô sao? Nghĩ đến lại có chút mong chờ.
Ngôi nhà lý tưởng trước đây của Thời Miên chính là kiểu này, nhưng cô không ôm hy vọng, chỉ cần có một sân nhỏ và một gian bếp nhỏ là tốt rồi, không ngờ niềm vui bất ngờ đến đột ngột như vậy.
Nghĩ đến đây, Thời Miên không định ở trong khoang game nữa, trực tiếp bò ra, vệ sinh sạch sẽ nằm trên giường lăn qua lăn lại, sau đó bắt đầu xem tin tức trên diễn đàn.
Thông báo trên cùng đã lâu như vậy vẫn được ghim, xem ra phải đợi đến khi nào có thông báo tiếp theo mới được thay thế, Thời Miên thành thạo lướt xuống các bài đăng bên dưới.