Dù mới chỉ là ngày đầu tiên, nhưng mọi người đã đạt đến cảnh giới nghe thấy lỗi là biến sắc.
“Nhưng người này cũng quá mạnh.” Cậu béo lẩm bẩm, hôm qua đã phát hiện ra có người bỏ xa mọi người rất nhiều, hôm nay khoảng cách lại càng lớn, mặc dù không thể xem thông tin cụ thể của người chơi, nhưng hắn cảm thấy người này chính là người hôm qua.
“Đừng quan tâm nữa nữa.” Cô gái nhắc nhở cậu ta, “Chú ý những chỗ khác đi.”
“Không sao, để tôi xem chút nữa.” Cậu béo xua tay, hắn muốn xem người này có thể lên được cấp nào. Vì quá tập trung nên tiếng ho khan của cô gái bên cạnh cũng bị hắn bỏ qua.
Qua một lúc, cậu béo cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút không đúng, đột nhiên có một linh cảm không lành, lặng lẽ quay đầu lại nhìn, lập tức sợ hãi quay người lại. Giây tiếp theo, nhìn thấy hai dấu chấm than màu đỏ trên màn hình trước mặt,hắn biết là xong đời.
“Cô ấy là người của quân đội à?” Người phía sau hỏi.
“Không phải.” Cậu béo biết người đó muốn hỏi gì, thành thật lắc đầu.
“Cô ấy có tham gia nghiên cứu không?” Người nọ tiếp tục hỏi.
“Không có.” Cậu béo lại lắc đầu, trong lòng đã biết mình tiêu đời rồi, quân nhân và đội ngũ nghiên cứu cần được chú ý đặc biệt, những người khác thì không cần thiết phải đối xử đặc biệt, vừa rồi hắn lại vì theo dõi người ta mà bỏ bê công việc.
“Trừ nửa tháng lương.” Người đối diện nói xong lại nhìn lên màn hình một cái rồi mới rời đi.
“Robot mình nhắm đến lần trước vẫn chưa mua được.” Đối phương vừa đi, cậu béo liền bắt đầu kêu gào, ở tinh cầu chủ, người có thể ăn như hắn không nhiều. May mà trong căn hộ có một đống robot, mỗi robot đều biết làm một món ăn.
Nhưng lâu rồi, hắn ngán tận cổ mấy món robot nấu, lại vừa mới chấm được một em robot nhà bếp mới toanh. Lương tháng này định cầm đi rước em nó về, ai dè lão đại phang cho một nhát trừ mất nửa tháng lương.
“Ai bảo cậu lơ đãng? Tôi nhắc bao nhiêu lần rồi, thôi, tập trung vào làm đi, đừng để sai sót gì, qua hai hôm nữa là rảnh rang.” Cô bạn bên cạnh khuyên nhủ, cô cũng không ngờ cậu bạn lại mải mê tới mức phớt lờ cả lời nhắc nhở của mình.
“Tôi thấy cô ấy lên cấp nhanh quá, lực chiến sắp đặt 1000 rồi kìa, đợi cô ấy lên cấp nữa thì cân cả team năm người luôn. Không phải game thiết lập là không tiết lộ thông tin ra ngoài sao? Sao cô ấy cái gì cũng biết vậy?” Cậu béo vẫn thấy sai sai, “Miểu Miểu, cậu nói xem, cô ấy lên núi việc đầu tiên lại là rút tiền, có phải đã biết trên núi có sơn tặc rồi không?”
“Chắc là đoán được.” Miểu Miểu phỏng đoán.
“Sao cô ấy đỉnh thế nhỉ?” Cậu béo lại kêu gào thảm thiết, “May mắn thì thôi đi, lại còn thông minh nữa, game thôi mà cũng phân biệt đối xử à?”
“Sếp chỉ nói game không lỗi là được, cậu lo lắng cô ấy lực chiến cao làm gì.” Đồng nghiệp bên cạnh lên tiếng.
“Thế này cũng quá mạnh rồi, nạp tiền cũng không mạnh được thế này đâu.” Cậu béo lẩm bẩm, tay vẫn không ngừng thao tác, giải quyết hai vấn đề vừa xuất hiện.
“Làm việc cho đàng hoàng đi, biết đâu lúc cậu vào game cũng bá đạo như thế.”
“Tôi không thể nào như thế được, cả đời cũng không thể nào.” Cậu béo lắc đầu, “Thôi, xem người khác chơi vậy.”
“Đừng xem nữa, lát nữa sếp ra lại trừ lương đấy.” Cô bạn nhắc nhở.
“Haiz, cậu nói xem, cùng là người với nhau, sao lại khác biệt đến thế cơ chứ?”
…
Thời Miên không biết những chuyện diễn ra ở những nơi khác, cô đang bận leo núi.
Ngọn núi nhìn từ xa không cao, nhưng leo lên mới biết là cao thật, cô cảm giác mình đã leo được mười phút rồi mà ngẩng đầu lên nhìn vẫn còn cao chót vót.
Vị trí mà trưởng thôn đưa cho lại ở khá sâu trong núi, Thời Miên đành phải tiếp tục leo lên.
Game không chỉ thiết lập mùa hè mà nhiệt độ cũng là nhiệt độ mùa hè, lúc làm nhiệm vụ không thấy nóng lắm, nhưng sức lực cần dùng để leo núi và ngồi xổm bên sông bắt vịt rõ ràng không cùng một đẳng cấp.