Thời Miên đi tới, thấy lão thợ rèn đang ngồi trên chiếc ghế dài gần đó, thở ngắn than dài.
“Sao thế này?”, Thời Miên buột miệng hỏi, chủ yếu là thấy đứa nhỏ thật đáng thương.
“Tôi bảo nó đi học, nó lại chạy theo đám bạn đi chơi.” Người thợ rèn càng nói càng tức giận, lại dùng cây chổi trong tay đánh vào mông Thiết Đản.
Thiết Đản ôm mông kêu lên một tiếng, sau đó tiếp tục gặm cái bánh nướng trong tay.
“Bao nhiêu bữa chưa được ăn rồi?” Nhìn đứa nhỏ bị bỏ đói, Thời Miên nhìn mà thấy xót xa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây