“Được.” Thời Miên đáp.
“Nếu không phải anh cả tôi bị bệnh, haiz.” Đại Ngưu lưu luyến nhìn tiền đồng trong tay.
“Anh ruột của bác sao?” Đối phương là sơn tặc, lấy đâu ra anh cả?
“Là anh cả từng thu nhận tôi, sau khi xuống núi, anh cả giúp tôi xây nhà mua bê con, mấy ngày trước anh cả bị bệnh, đại phu nói phải vào trấn mua một viên thuốc của đại phu mới có thể chữa khỏi, tôi nuôi bê con lâu như vậy, một con cũng chưa nỡ bán, lần này là vì mua thuốc cho anh cả.” Đại Ngưu thở dài, “Bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ.”
“Thuốc gì vậy?” Đối phương luyến tiếc bán bê con, cô vừa rồi đã nhìn ra được, nhưng thuốc gì đó, cô cứ cảm thấy có chút quen thuộc, chẳng phải giống với thứ mà cô nhờ Tống Vãn Vãn xử lý sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây